Quyển 1 - Chương 4
Từng lời mắng chửi cay nghiệt không ngừng vang lên khiến cho mặt của Lý Chính đã đen lại càng trở nên đen hơn. Ngay cả mấy chị điều dưỡng bình thường rất tốt tính, kiên nhẫn với bệnh nhân cũng bất giác nhíu mày.
Thiếu niên yếu ớt này vừa mới từ phòng cấp cứu trở ra, vừa mới dạo quanh Quỷ Môn Quan trở về thế mà người phụ nữ này còn không ngừng nguyền rủa đứa nhỏ đáng thương này nữa chứ. Nếu không phải có bọn họ giữ lại chắc chắn người phụ nữ sẽ nhào vào đánh cậu rồi.
“Tiền quan trọng hơn mạng của con bà sao?” – Nữ điều dưỡng rốt cuộc cũng chẳng còn có thể ôn hòa được nữa, trừng mắt oán trách – “Đứa nhỏ này bị bạo hành đến mức cả người không lành lặn, vết thương cũ chồng lên vết thương mới, còn xém bị thiêu sống đó!”
Đối diện với sự chất vấn của nữ điều dưỡng, người phụ nữ không hề cảm thấy tội lỗi, bà còn lớn giọng chế giễu: “Mẹ nó! Cô thì biết cái quái gì! Tôi còn hận nó không chết quách đi cho rồi, tôi cho nó ăn, cho nó uống, nuôi dưỡng nó với hết tấm lòng của người mẹ nhưng nó thì sao? Nó thích đàn ông! Nó thích đàn ông đó! Ghê tởm, nghĩ sao tôi có thể sinh ra cái thứ quái thai…”
Bà ta càng nói, lòng người xung quanh lại càng trĩu nặng.
Thích đàn ông thì sao?
Thích đồng giới thì sao?
Vì vậy mà tàn ác với đứa nhỏ ngoan ngoãn này sao?
“Câm! Bà còn dám gào thêm một chữ nữa thì tôi cho bà nếm thử cơm tù.”
Khí thế của Lý Chính quá khác biệt, nó âm trầm lại mang theo khí thế bức người, nói là làm khiến cho mẹ Trường không thể không im lặng, hùng hổ với người yếu hơn mình thế thôi chứ đụng chuyện bà ta lại co đầu rụt cổ chẳng khác gì con rùa.
Lý Chính lăn tăn nhìn thiếu niên đang nhắm nghiền mắt. Những đoạn hồi ức chớp nhoáng trong giấc mơ lại lần nữa hiện lên, giọng nói đó, nụ cười đó… rõ ràng tỉnh dậy đã nhanh chóng quên thì bây giờ lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Trường Vinh… Không quen.” – Hắn lẩm bẩm cái tên này nhưng ngẫm đi ngẫm lại vẫn không thấy quen thuộc mấy, tựa như lần đầu nghe thấy, chẳng có chút ấn tượng gì.
Chỉ là… khi nghe thấy giọng cậu, khi thấy nụ cười yếu ớt của thiếu niên lại làm tâm can hắn đảo lộn, muốn bất chấp tất cả kéo cậu về phía mình.
Lý Chính xoa xoa hai bên thái dương, đau đầu một lúc cũng quyết định ra ngoài hút thuốc, tiện tay kéo luôn bà mẹ “ghẻ” cùng mấy điều dưỡng ra ngoài để cho cậu nghỉ ngơi.
Lúc này thiếu niên tuyệt mỹ đang suy yếu bỗng chốc mở mắt, cậu thậm chí còn chẳng có vẻ đau đớn hay trắng bệch hấp hối như ban nãy.
“Anh ta còn không nhớ tên cậu, đúng là kẻ máu lạnh.” – Khúc Dạ cười khúc khích, tựa như đang cảm thán cũng như đang chế giễu đoạn tình cảm vô vọng của nguyên chủ.
Nhìn xem, thích người ta đến mức phát điên nhưng người ta còn chẳng nhớ tên mình.
Tình cảm của loài người thật buồn cười.
“Không… Không… Không… Không phải…”
Âm thanh yếu ớt vờn quanh bên tai của Khúc Dạ làm nụ cười của cậu chậm rãi buông xuống, cậu nghiêng đầu nhìn vào hư vô, khẽ nhướng mày hỏi: “Không phải cái gì?”
“Không… phải… anh…”
Chưa kịp dứt câu, linh hồn của ác nhân Trường Vinh đã bị giam lại. Theo nguyên tắc của thiên đạo, bọn họ không thể nói chuyện với nhau. Trường Vinh nói được mấy câu như thế thì cũng đủ chứng minh cậu ta đã bị lời Khúc Dạ chọc tức đến mức suýt phát điên rồi.
Khúc Dạ lắc lư đầu, bờ mi xinh đẹp rũ xuống đầy hờ hững. Tuy không hiểu rõ lời Trường Vinh nói nhưng cậu cũng chả để tâm mấy, dù người kia có là ai thì cũng chỉ là thú tiêu khiển của cậu thôi, không chơi được thì vứt, nghĩ nhiều thêm đau não chứ được gì đâu.
Nhận thấy sắp có người đi vào, Khúc Dạ lại giấu đi bộ mặt đen tối của mình.
“Bệnh nhân Trường Vinh, em tỉnh rồi sao?” – Nữ y tá vốn định vào xem xét tình hình của cậu một chút, ai ngờ vừa bước vào đã thấy cậu thiếu niên ngồi co mình ở góc giường.
Khúc Dạ chớp mắt, vòng tay qua hai gối, run rẩy lẩm bẩm: “Đừng… Đừng đánh tôi… Tôi liếm… Tôi liếm giày cho cậu… Làm ơn thả tôi ra, đừng thiêu sống tôi… Nóng… Nóng quá…”
Ánh mắt trong trẻo trở nên mờ mịt, tăm tối và bi thương. Cậu dường như đã mất hết ý thức, bây giờ những gì cậu nói, những gì cậu làm đều là do bản năng phát ra.
Nữ điều dưỡng đau lòng, vốn muốn đến an ủi cậu. Ai ngờ, khi vừa chạm vào thân thể đang run bần bật kia, Khúc Dạ đã quỳ xuống, hèn mọn lạy lục cầu xin.
“Cha ơi… Đừng đánh con… Con sẽ học thật giỏi… Cho con một ít xương thôi… Con đói…”
“Mẹ ơi… Con không có bệnh… Con không muốn ngủ với cô ta… Con không…”
Nước mắt của thiếu niên không ngừng rơi xuống, hai tay của cậu không ngừng tự bấu lên cơ thể mình để ngăn nước mắt chảy ra.
Bị bạn bè bắt nạt cô lập, bị chính cha mình bỏ đói đến mức cầu xin được ăn ít xương của chó, bị chính mẹ mình cưỡng ép đẩy lên giường với phụ nữ bán hoa.
Khẽ cúi đầu, Khúc Dạ hơi liếm môi khi nhớ đến những gì Trường Vinh đã trải qua.
Để xem với miệng lưỡi miệng đời, tụi mày sẽ sống như thế nào.
Mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi.
Cuộc chơi còn dài.