Quyển 1 - Chương 3
Thiếu niên ấy giữ lại bức ảnh, viết ra tâm tư trong cuốn nhật ký giấu kỹ dưới cùng trong ngăn bàn chứa đầy sách. Tâm tư nhỏ ấy được Trường Vinh chia sẻ cho cô bạn Hạ Bích mà cậu ta nghĩ là bạn tốt và chính bản thân cậu cũng không tưởng tượng nổi rằng đây là mở đầu cho chuỗi ngày bi kịch.
Khúc Dạ lắc đầu qua lại, nghĩ nghĩ gì đó rồi bất giác khẽ cười.
Cái gì mà bạn tốt?
Cái gì mà tri kỉ?
Cái gì mà đơn thuần?
Trường Vinh quả nhiên là đứa trẻ được bao bọc quá tốt, tốt đến mức không hiểu được đâu là đố kị và chân thành.
Khúc Dạ cười xong liền thích thú tự nói: “Để an ủi cho sự ngốc nghếch của cậu, tôi sẽ tặng cậu một món quà.”
Nghe nói Lý Chính – người bạn thơ ấu kia là cảnh sát nhỉ? Dù hắn đôi lúc lạnh nhạt đến đáng sợ nhưng suy ra thì đến lúc Trường Vinh chết, hắn vẫn là một cảnh sát liêm chính đúng nghĩa.
Sẽ ra sao nếu kéo hắn vào bóng đêm? Để đôi bàn tay và trái tim liêm chính kia bị nhuốm bẩn bởi những thứ tanh tưởi?
Nghĩ thôi cũng đã kích thích cả người rồi.
Khúc Dạ bỗng nhiên khựng lại, chớp chớp mắt khi cảm nhận được sự phẫn nộ của Trường Vinh. Nhưng cậu chỉ để tâm chút ít thôi, sau đó cậu liền đánh bay nó, giọng điệu âm dương quái gở mà nói: “Đừng trách tôi, ai bảo mấy đứa cậu hận quá nhàm chán làm gì, tôi phải tự tìm thứ tiêu khiển cho bản thân chứ.”
“Huống chi anh ta cũng là một trong những lý do khiến cậu chết tức tưởi.”
Đừng nhìn Khúc Dạ chấp nhận trao đổi, giúp ác nhân trả thù mà lầm. Dù cậu không giúp, đám ác nhân đến từ thế giới phế phẩm cũng chả chống cự được nếu bị cậu hấp thụ đâu, ở đó mà ý kiến ý cò.
Không biết điều, hừ!
Mắt thấy cánh cửa đã sắp bị tông đổ, tâm tình của Khúc Dạ lại trở nên tốt hơn. Cậu nhìn xuống vết thương ở tay rồi sờ lên vết máu trên đầu, dưới cái nóng bức của lửa, chậm rãi dùng tay xé vết thương càng lớn ra.
Cảm giác đau đối với Khúc Dạ gần như bằng không, cậu vốn sinh ra từ những oán hận đau khổ cùng cái chết đau đớn tột cùng, để hóa thành thực thể như bây giờ cũng đã trải qua không ít thứ. Mấy vết thương “nhỏ” này thì đã là gì chứ.
Ầm ầm!
Cửa sắt cuối cùng cũng bị tông sập, vừa hay đúng lúc Khúc Dạ ngả xuống. Đôi mắt đen láy sắc bén đầy u ám đã được thu lại, chỉ còn đôi mắt không có tiêu cự, không còn hi vọng sống của thiếu niên ngây thơ bị cuộc đời đầy rẫy tàn độc phá hủy.
Khi cửa đã sập, Lý Chính nhanh chóng chạy vọt vào bên trong. Hắn không còn nghe thấy giọng nói đó nữa, không còn nghe thấy âm thanh trong trẻo ngâm nga giai điệu quen thuộc. Tất cả đều khiến tim hắn hẫng đi, hắn biết, nếu như không thể cứu được người này thì một phần ký ức đã mất kia sẽ hoàn toàn bị chôn vùi.
“Đừng ngủ! Cố giữ bản thân tỉnh táo lại!”
Thân ảnh gầy gò nằm trong vũng máu, vết thương trải dài từ đầu xuống thân, tay chân bị dây thừng trói chặt đến mức sưng rộp lên. Xung quanh thiếu niên là ngọn lửa hung tàn đang ra sức nuốt chửng thiên sứ đáng thương.
Lý Chính nhanh chóng bế Khúc Dạ lên, vừa tránh né sức nóng của lửa vừa ra sức gọi cậu tỉnh dậy.
Khúc Dạ mơ màng, he hé đôi mắt tràn ngập nước nhìn người đang bế mình.
“Là anh… Cuối cùng em cũng gặp anh… Xin lỗi vì giờ em mới có dũng khí gặp anh…”
Bất giác, thiên sứ mỉm cười trong khi nước mắt lại rơi, nụ cười thuần khiết lại đẹp đến mức nao lòng nhưng nó qua suy yếu, suy yếu đến mức khiến người ta cảm thấy lòng mình vỡ vụn.
“Đưa cậu ta lên xe cấp cứu! Xe cấp cứu và cứu hỏa đến rồi!”
Bân Bân chứng kiến cảnh này càng sốt ruột hơn. E rằng đây không còn đơn giản là dùng chất cấm nữa…
“Bị trói thế này thì sao mà chạy… Nếu như Lý Chính không kịp phá cửa thì có lẽ cậu ta sẽ sờ sờ bị thiêu sống rồi…”
Một viên cảnh sát không khỏi rùng mình.
Bân Bân cau mày nhìn ngọn lửa đang được dập tắt. Bỗng nhiên trong đầu ông lại nhớ đến một tư liệu trong hồ sơ điều tra.
Bọn nhóc sử dụng chất cấm này thường xuyên bắt nạt một bạn học cùng lớp, thậm chí vì gia cảnh tốt mà giáo viên còn bao che cho bọn nó.
Hình như đứa nhỏ tội nghiệp đó rất giống với thiếu niên ban nãy.
Đây là một vụ mưu sát?
Bân Bân nghiến răng, ánh mắt bỗng chốc dấy lên sự phẫn nộ tột cùng: “Chết tiệt! Đám này điên hết rồi!”