Quyển 1 - Chương 11
- Trang Chủ
- Xuyên Nhanh: Trở Thành Vai Ác Yêu Nghiệt - Tác giả: Châu Châu
- Quyển 1 - Chương 11
“Thầy đẩy em xuống đi, đẩy em xuống thì những bí mật của thầy sẽ vĩnh viễn được chôn vùi.”
Giọng nói của Khúc Dạ vô cùng ma mị, rù quến, tựa như một bản tình ca của mỹ nhân ngư làm vô số thủy thủ rơi vào biển chết.
Thầy Tiêu quả thật bị câu nói đó thôi miên đến mê muội, không tự chủ được mà nhấn mạnh hơn, phảng phất muốn đem cậu đẩy ngã.
“Thầy Tiêu dừng tay! Có chuyện gì từ từ nói!”
Bân Bân nhíu chặt mày, vừa liếc mắt tìm sơ hở của thầy Tiêu vừa sợ ông ta sẽ hóa rồ làm hại đến Khúc Dạ.
Tiếng hét của học sinh cộng thêm tiếng cảnh cáo của cảnh sát cũng không làm ông ta thức tỉnh, ông như cắn phải thuốc mà càng trở nên điên cuồng hơn, qua từng giây từng giây lại càng mạnh tay đè lên cổ cậu.
Khi nửa người Khúc Dạ đã vươn ra ngoài cửa sổ, mắt đã đỏ hoe rơi vài giọt nước vì bị nghẹt thở. Cậu liếc mắt nhìn xuống phía dưới, đây là tầng hai, rơi xuống không chết cũng phải giả vờ tay chân tàn phế một chút.
Tự nhiên lấy đá đập chân mình, làm bậy không thể sống mà.
Khúc Dạ thở dài, định tự vươn mình ngã xuống cho nhanh chứ cái lão quanh năm chỉ biết giường chiếu này thì cơ thể sớm đã bị đào rỗng rồi, đợi ông ta đẩy cậu xuống xong thì sa mạc cũng đã có nước rồi.
Dự định tốt là thế nhưng đời mà, mấy khi phải nhân tố ngoài ý muốn mới vui chứ.
Khúc Dạ tròn mắt nhìn Lý Chính xuất hiện trên cửa sổ tầng ba, nói không bị giật mình thì chắc chắn là giả đấy!
Lý Chính lạnh mặt nhìn Khúc Dạ, không nói không rằng trèo ra ngoài cửa sổ, lợi dụng khoảng cách giữa các tầng không cao mà trực tiếp phóng xuống, đưa mình qua cửa sổ rồi đạp thầy Tiêu ra.
Hắn tựa như tử thần đòi mạng, tựa như quỷ dữ phán xử, hắn không ngừng đánh lên mặt thầy Tiêu, trước khi Bân Bân hoảng hồn đến ngăn cản thì cũng đã bẻ cái tay bẩn thỉu kia đến mức xiên xẹo.
Bân Bân: “…” – Ác quỷ lại nổi điên nữa rồi!
Lý Chính nâng mí mắt nhìn về phía Khúc Dạ, mặt hắn vẫn còn dính chút máu lại thêm cái biểu cảm như tu la địa ngục giáng thế khiến cho Santa dưới chân Khúc Dạ không nhịn được rùng mình.
Má nó! Đối diện với chấp pháp thời không của cả hai giới nó còn chưa sợ như bây giờ. Rốt cuộc tên điên này do ai tạo ra thế hả?
Khúc Dạ thì bình tĩnh hơn, cậu lặng lẽ lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau lên gương mặt điển trai của tu la sát thần rồi lại nắm lấy tay hắn, run run mà nhỏ giọng nói: “Tay đỏ cả rồi, để em thổi cho anh.”
Chỉ một câu nói thôi nhưng quả thật có hiệu quả. Đáy mắt Lý Chính dần tản đi mây mù, chỉ là gương mặt của hắn vẫn mang theo nét âm trầm giận dữ.
“Đi bệnh viện.”
Đừng tưởng cố ý che đi là Lý Chính hắn không thấy vết bầm trên chiếc cổ trắng nõn kia.
Khúc Dạ ngoan ngoãn gật đầu, mặc kệ để Lý Chính nửa ôm nửa dẫn mình rời đi. Thật ra Khúc Dạ không ngại thể hiện bản chất của mình đâu nhưng mà trước mặt Lý Chính, cậu vẫn thích làm thỏ nhỏ hơn.
“Ê…”
Bân Bân í ới gọi theo cơ mà thứ đáp lại ông chỉ có hai cái bóng đang quấn lấy nhau dần đi xa.
Bân Bân thật sự muốn khóc rồi, sao sếp lại giao cho ông tên không sợ trời, không sợ đất, vô kỷ luật và có tố chất phạm tội thế này vậy chứ!
•••
“Anh…”
Đến khi bác sĩ kiểm tra toàn diện cho Khúc Dạ xong, Lý Chính cũng chẳng thèm mở lời với cậu dù chỉ một tiếng.
“Anh… Em đau quá…”
Khúc Dạ lẽo đẽo theo sau Lý Chính đã hơn mấy phút nhưng bước chân của người đàn ông vẫn không hề giảm tốc độ cũng chẳng có ý định sẽ bế cậu lên.
Điều này khiến Khúc Dạ bất mãn vô cùng! Cái tên này rốt cuộc đang lên cơn gì thế?
Ngay lúc Khúc Dạ đang miên man chìm trong suy nghĩ của mình thì Lý Chính liền quay đầu lại. Tuy giọng điệu vẫn còn cứng nhắc hung dữ nhưng cũng đã mềm mại đi rất nhiều: “Đau ở đâu? Có cần khám lại không?”
Khúc Dạ bắt được điểm này liền ủy khuất chỉ vào ngực trái của mình: “Đau ở đây… Em đau ở đây…”
Lý Chính: “…” – Học đâu ra cái chiêu làm nũng này vậy?
Biết là chiêu trò của tên nhóc này, cơ mà hắn vẫn là không chống cự lại được.
Cuối cùng vẫn bất lực bế Khúc Dạ lên, thanh âm trầm đục đầy rẫy thất vọng: “Em không ngoan.”
Khúc Dạ nghiêng đầu, ánh mắt trong suốt lay động đầy khó hiểu.
“Em nhớ tôi đã dạy em gì không?”
Lúc này, Khúc Dạ mới chợt bừng tỉnh, lí nhí đáp: “Không được đặt bản thân trở thành mồi nhử.”
Thợ săn có ai điên dùng thân mình dẫn mồi không? Lỡ lật thuyền trong mương thì sao?
Đáy mắt Lý Chính lập lòe, lời khiển trách đến môi cũng đành nghẹn lại. Hắn rẽ vào dưới chân cầu thang, không nói không rằng hung hăng cắn lên môi cậu khiến cậu đau đến mức hít một ngụm khí lạnh. Đôi môi phớt hồng buộc hé mở, thừa nhận sự xâm nhập cuồng loạn tràn ngập hoocmon đàn ông, điên cuồng đến mức mà đến cả Khúc Dạ cũng bắt đầu say rồi.
“Lần sau còn vậy nữa không?”
Lý Chính luồn tay vào chiếc áo sơ mi trắng, lặng lẽ vuốt ve dọc sống lưng, dùng gương mặt đoan chính hỏi.
Bị hôn đến đỏ mặt, ngay cả đôi tay in hằn vết chai của hắn cũng đang lượn lờ đi xuống, Khúc Dạ dù có muốn nói không cũng không dám, chỉ có thể ỉu xìu mà thuận theo: “Dạ không.”
“Ngoan.”
Lại hôn lần nữa.
Lần này đến lượt Khúc Dạ dần mất kiên nhẫn, tâm cậu đang rất kiến nghị!
Tôi không muốn hôn! Tôi đẹp như thế mà anh chỉ hôn không thấy uổng phí sao? Đàn ông thì phải lăn…
“Không được mất tập trung.”
Thanh âm mang từ tính dần thu hút Khúc Dạ, khiến hắn trầm mê, cuốn theo nụ hôn dày đặc dục vọng kia.
“Ưm…”