Chương 213: Thế giới 7: Người ma khác biệt (7)
- Trang Chủ
- Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn - Giang Ngô
- Chương 213: Thế giới 7: Người ma khác biệt (7)
Vi Nhã nghe xong mà rùng mình.
Năm mươi huyết tộc?
Sợ rằng nếu lúc đó hắn ra tay thật thì cái mạng nhỏ này của cô cũng không cần giữ nữa.
Hàn gia chủ đưa tay sờ sờ chiếc cằm, dáng vẻ suy tư. Nhưng lần này Mạc Thiên lại không giết con gái ông. Tuy rằng con bé có từng bị thương và bị trói nhưng căn bản không có dấu hiệu gì của việc bị tra tấn. Có lẽ nào Hiệp hội chống huyết tộc đang có âm mưu lớn nào đó. Có thể là dùng Vi Nhã để uy hiếp Huyết tộc, cũng có thể là bắt Vi Nhã để moi thông tin. Nhưng ông ta chắc chắn một điều có người nắm giữ vị trí quan trọng đang phản bội huyết tộc.
Chuyện Tống Hoành là một huyết tộc trà trộn vào thế giới con người, không phải ai cũng biết.
“Trong thời gian bị bắt, hắn có làm gì con không?” Hàn gia chủ dùng tư cách trưởng bối, quan tâm thăm hỏi, nhưng không phủ nhận ông còn có mục đích khác.
Vi Nhã liền nhớ lại thời gian đó, nghiêm mặt tố cáo: “Sau khi chém con một đao rồi bắt con về, hắn còn bỏ đói con nữa! Hắn cưỡng ép con thay quần áo khác, rồi còn trói con lại nữa!…”
Vi Nhã rất ý thức được vị trí của mình ở Hàn gia. Cô chính là tiểu thư kiêu ngạo nhất của bộ tộc huyết tộc. Hàn phu nhân mất sớm, để lại một mình cô nên từ nhỏ Vi Nhã rất được chiều chuộng. Chỉ cần không phạm lỗi lớn, cùng lắm là mắng vài câu. Nghe xong lại thành trang hảo hán.
Hàn gia chủ càng nghe, ấn đường càng đen hơn. Đứa con gái này của ông lớn lên chưa từng chịu uỷ khuất nào. Vậy mà mới rời xa Hàn gia có hai ngày đã bị chém, bị trói, bị bỏ đói.
Không thể chấp nhận được.
Vi Nhã vì thành kiến với thợ săn huyết tộc, trong tâm khảm cô chỉ nhớ tới những chuyện kinh khủng mà Lăng Thiên gây ra. Hắn chém cô một đao, nhưng lại ôn nhu săn sóc, chuyên tâm thay băng cho cô. Hắn thấy cô bị đói, không tiếc dùng máu mình cho cô uống. Hắn trói cô, nhưng cuối cùng vẫn để cô chạy thoát.
Những điều đó, Vi Nhã không hề để trong lòng. Ngược lại cô còn cảm thấy Lăng Thiên có âm mưu.
Nhất quyết phải diệt trừ người này.
Hàn gia chủ hỏi cô thêm một số câu nữa, sau đó dặn dò cô: “Sắp tới là lễ kết hôn của con cùng Tống Hoành. Cuộc hôn nhân này rất quan trọng với Hàn gia chúng ta. Nhưng ta muốn hỏi lại rằng con suy nghĩ kỹ chưa?”
Vi Nhã gật đầu: “Con…”. Trước đây cô cảm thấy mình vô cùng thích Tống Hoành. Nhưng bây giờ, khi nghe Hàn gia chủ hỏi, Vi Nhã lại cảm thấy mình không còn quá hứng thú với anh ta nữa.
Tra nữ!
Không hiểu sao hai chữ này cứ thi nhau nhảy loạn trong đầu cô. Vi Nhã lắc đầu nguầy nguậy.
Cô mới không phải tra nữ.
Hàn gia chủ thấy con gái mình là lạ, quan tâm hỏi thăm. Vi Nhã chỉ qua loa đáp chuyện rồi lủi mất.
Đều tại cái tên Mạc Thiên kia.
Về tới nơi, Vi Nhã lập tức lệnh cho di Luân tìm hết tài liệu về Mạc phủ, nhất là Mạc Thiên. Để có một công cuộc trả thù hoàn hảo, việc tìm hiểu đối thùa không thể thiếu.
…
[Cảnh báo! Cảnh báo! Nữ chính gặp nguy hiểm!] Hệ thống phát ra cảnh báo.
Lăng Thiên ngồi vắt chân ở đồn cảnh sát: “Cô ta gặp nguy hiểm thì liên quan gì tới ta?” Hơn nữa chẳng phải còn nam chính đó sao?
[Nhưng người khiến cô ấy gặp nguy hiểm là Vi Nhã. Nếu ngài không ra tay, người gặp nguy hiểm sẽ là Vi Nhã]
Dưới sự thúc giục của hệ thống, Lăng Thiên đành rời đồn cảnh sát đi tới nơi hệ thống chỉ.
Tại sao lại ở trong rừng?
Lăng Thiên đỗ xe ở ngoài bìa rừng rồi đi vào. Lúc hắn tới nơi, Tống Hoành đang đứng ở phía trước bảo vệ Mạc Vi Vi, còn Vi Nhã dường như vừa bị thương.
Trước mặt bọn họ là một đàn sói to lớn, mỗi con cũng phải cao hơn hai mét. Đây là bộ tộc người sói trong truyền thuyết, so với huyết tộc càng ita người biết đến. Ngoài tộc người, tộc người sói cũng là kẻ thù của huyết tộc.
Còn vì sao bọn họ ở đây thì chỉ có thể nói là do cốt truyện mà thôi.
Lăng Thiên nhìn cánh tay đỏ máu của Vi Nhã, lo lắng cầm lấy. Vi Nhã thấy hắn cũng hơi ngạc nhiên, nhưng lạp tức đanh mặt rút tay lại.
Tay của bổn công chúa là để ngươi nắm sao?
Lăng Thiên cũng thấy hành động vừa rồi của mình quá nông nổi. Hắn đưa mắt sang tộc sói đang ở cách đó một quãng không xa.
“Trước khi bị bọn chúng làm thịt sao không chạy đi?”
Mạc Vi Vi cúi đầu: “Đều là do tôi!”
Do cô có dòng máu hoa sen nên cuộc sống thường ngày rất nguy hiểm. Đám huyết tộc kia, nhất là những huyết tộc cấp thấp, nếu như ngửi thấy mùi máu của Mạc Vi Vi, sẽ bất chấp tất cả mà hút máu cô ta. Tống Hoành đã tìm mọi cách để giúp Mạc Vi Vi được an toàn hơn, song không phải lần nào Tống Hoành cũng có thể theo sát Mạc Vi Vi để bảo vệ. Vì vậy hắn ta cần phải tìm ra cách khác. Trong sách cổ của huyết tộc và nhân loại từng có tương truyền rằng vài trăm năm trước, có một người phụ nữ cũng mang trong mình dòng máu hoa sen, nhưng sau khi ăn được Huyết Thủ Ô, mùi hương hoa sen sẽ không những không phát ra nữa, mà còn trở thành tấm khiên giúp nàng ta không bị huyết tộc cổ tấn công.
Lăng Thiên cảm giác đây chính là một bàn tay vàng của nữ chính chăng? Nếu như Huyết Thủ Ô này có thể giúp Mạc Vi Vi thu lại dòng máu hoa sen, cũng có thể là công cụ giúp Mạc Vi Vi và Tống Hoành không còn ngăn trở.
[Chủ nhân! Chủ nhân! Bổn hệ thống cảm nhận được mảnh vỡ vòng tay ở xung quanh đây!] Hệ thống đột nhiên nhảy ra.
Theo như logic của hệ thống, hắn đoán chừng Huyết Thủ Ô kia chính là mảnh vỡ hắn cần tìm, tuy không chắc chắn nhưng cũng phải liều một phen.
Lăng Thiên vượt qua Tống Hoành và Mạc Vi Vi, đi tới đỡ Vi Nhã dậy, tay để cách vết thương của cô một đoạn, đau lòng mà hỏi: “Sao lại để bị thương thế này?”
Vi Nhã lắc đầu, rút tay mình ra. Vừa nãy vốn dĩ cô định thừa nước đục thả câu, nhân lúc Tống Hoành không chú ý, ra tay với Mạc Vi Vi. Nhưng không ngờ rằng cô ta mạng lớn, cô chưa kịp đụng tới cô ta đã bị Tống Hoành đánh bay ra ngoài.
Nhưng đây là chuyện riêng của cô. Hắn là thợ săn huyết tộc, theo lý theo tình, đều là kẻ thù của cô, không thể có chuyện hắn quan tâm cô được.
“Anh đừng có giả vờ!”
“Giả vờ?” Lăng Thiên cảm thấy địch ý của Vi Nhã đối với mình vẫn còn rất lớn, thành kiến được xây dựng trăm năm không dễ dàng bị xóa bỏ. Hắn cũng không thể vội vàng.
Có lẽ thế giới này hai người xác định sẽ không thể ở bên nhau lâu dài. Nhưng Lăng Thiên vẫn còn nhớ cốt lõi của mục đích xuyên không chính là cứu bản thể của Vi Nhã ở trong không gian hệ thống. Để đạt được mục đích, hắn phải làm hai việc, chính là tìm mảnh ngọc ở từng thế giới, thứ hai là làm Vi Nhã yêu hắn.
Mạc Vi Vi, lần này phải để cô thất vọng rồi.
Lăng Thiên hắn nhất định phải giành được Huyết Thủ Ô.
Đám người sói sau khi biến thành sói sẽ vô cùng hung hãn và nhạy bén. Tống Hoành đã quan sát một canh giờ. Bọn chúng cứ sau một giờ lại đổi ca canh gác. Lúc đó sẽ là lúc hắn tiến vào trộm Huyết Thủ Ô. Nhưng điều làm Tống Hoành băn khoăn, chính là Huyết Thủ Ô không thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, hơn nữa chỉ cần bị hái xuống sẽ tàn trong mười giây. Vì lý do đó nên hắn không thể không đưa Mạc Vi Vi theo.
Hơn nữa lúc này còn có hai người kia, Tống Hoành không thể đảm bảo khi không có hắn ta ở đây, Vi Nhã sẽ không tấn công Mạc Vi Vi.
Còn tên thợ săn huyết tộc đội lốt cảnh sát kia… hắn không dám chắc!
Lăng Thiên nhìn đám người sói.
Bàn tay vàng của nữ chính chẳng lẽ dễ lấy như vậy sao?
“Nhã Nhi!” Lăng Thiên cưỡng chế kéo cô vào lòng, cười cười ghé sát tai cô nói, “Thế nào?”
Vi Nhã nghe xong, do dự nhìn hắn.
Vi Nhã hỏi nhỏ: “Tại sao anh lại làm vậy?”
Lăng Thiên tà mị nhìn cô: “Chỉ cần em muốn, tôi sẽ giúp em đạt được!”
Trải qua nhiều thế giới như vậy, hắn cũng học được vài chiêu tán tỉnh. Người xưa có câu đàn ông yêu bằng mắt, phụ nữ yêu bằng tai. Hắn chắc rằng Vi Nhã cũng không ngoại lệ.
Vi Nhã cảm thấy tim mình đập mạnh một cái.
Không! Không được! Vi Nhã hoàn hồn đẩy Lăng Thiên ra, gây ra tiếng động nhỏ. Đám người sói dỏng tai nghe được.
Tống Hoành ghét bỏ nhìn hai con người kia.
Chỉ biết cản đường hắn.