Chương 59: (6)
Với chức vụ của cha Ngụy cấp, các cư dân ở tòa chung cư này cũng không phải là nhà bình thường, tuy nhiên điều kiện xây dựng hiện tại có hạn, tốt cũng có chừng mực, đặc biệt là về vấn đề cách âm, một tầng có bốn nhà ở chung, Minh Tiêu ở trên tầng nói oang oang, sáu tầng trên dưới đều nghe được rành mạch.
Nếu không phải đang giờ nghỉ trưa, không chừng bao nhiêu người ló đầu ra xem chuyện vui.
Cha Ngụy không hiểu nghe đến đoạn con rơi con rớt thì lông tơ tức khắc dựng đứng, ông ta chạy nhanh xông tới, túm Minh Tiêu sang một bên phẫn nộ răn đe: “Mày điên rồi đúng không, bao nhiêu tuổi đầu mà bày đặt nói dối trắng trợn như vậy.”
Minh Tiêu hất tay ôngta, nhún nhún vai: “Ta bịa đặt ở chỗ nào, ông không thấy chột dạ sao?” Cô hất cằm về phía Ngụy Trân: “Đấy, chứng cứ cho sự gian díu của ông và tình nhân đấy.”
Một câu này xem như thọc tổ ong vò vẽ, trong phòng trừ bỏ Ngụy nhãi con, mặt mũi ba người kia như bị điện giật, vô cùng là khó coi.
Minh Tiêu thấy cha Ngụy còn không có phản ứng, lắc lắc đầu nói: “Tôi còn đang nghĩ ra mấy phiên bản nữa cơ, ông thích phiên bản < Những chuyện không thể nói năm đó của đại tiểu thư và anh người ở >, hay là thích < Tam bộ khúc về thảo nguyên xanh thẳm tôi cắm trên đầu vợ mình >?”
Cha Ngụy nghe thế thái dương nhảy đầy gân xanh, ông ta có cảm giác nếu mình không nói lời nào, sẽ nhanh chóng bị đứa con quái thai này chụp cho cái mũ vương bát, không còn mặt mũi nào đi gặp người khác.
Ông ta khẽ cắn môi, trực tiếp hỏi: “Tiền viện phí của mày hết bao nhiêu?”
“Tôi cũng không rõ, đưa 200 trước đi.”
“Sao mày không đi ăn cướp đi?” cha Ngụy còn chưa nói lời nào, mẹ Ngụy đã mắng trước.
“Trời, nghe mẹ nói này.” Minh Tiêu không sao cả xua xua tay: “Đi ăn cướp thì làm gì tìm được thằng ngu nào lấy đủ 200 tệ.”
Cha Ngụy & mẹ Ngụy:……
Mẹ nó, bỏ tiền còn bị mắng, mày đúng là biết làm tiền người khác.
Cha Ngụy cảm giác nếu cuộc đối thoại này tiếp tục, người bị thương sẽ chỉ là bọn họ, ông ta bất đắc dĩ xua xua tay với mẹ Ngụy: “Đi vào phòng lấy 200 tệ đi.”
Từ xưa đến nay mẹ Ngụy nhất quán không có chủ kiến gì, trừ bỏ trước mặt đứa con gái thương bà ấy nhất là Ngụy Minh Tiêu, còn những lúc khác không cần biết là cha Ngụy hay là nhóc Ngụy ranh con kia, họ nói gì bà ấy nghe nấy, hiện giờ tuy rằng không cam lòng nhưng bà ấy cũng không dám nói thêm, đành phải xoay người về phòng.
Minh Tiêu nhìn động tác của bà, còn không ngại phiền mà nói với theo: “Đừng quên ngoài lấy tiền, có phiếu gạo, phiếu thịt gì đó cũng lấy một ít cho tôi.”
Mẹ Ngụy bị chọc tức, cả người phát run, Minh Tiêu nhìn bà đi vào phòng, chậc một tiếng cảm thán với Quỹ Quỹ: “Đúng là bệnh khó chữa.”
Có thể là hôm nay bị đả kích quá nhiều, sợ hãi Minh Tiêu lại làm ra cử chỉ kinh hãi thế nhân, mẹ Ngụy lần này không dám làm yêu, thành thật cầm 200 tệ với phiếu gạo 5 cân ra ngoài.
Minh Tiêu thêm một phen cò kè mặc cả, cuối cùng cầm 15 tệ, phiếu gạo 20 cân và phiếu thịt 5 cân.
Cô thu dọn đầy đủ đồ đạc, huýt sáo trở lại trong phòng, lại cầm theo ga trải giường và quần áo sạch, thuận tiện từ bên cạnh bàn Ngụy Trân, lấy mấy thứ đồ linh tinh, bọc lớn bọc nhỏ vác khỏi nhà dưới ánh mắt uất hận của một nhà, đi rồi.
“Minh Tiêu, em từ từ.” Vừa bước được đến cổng lớn, Ngụy Trân đã đuổi theo ở sau, cô ta che lại lồng ngực bị Minh Tiêu đá, dáng vẻ chị gái lớn thương em, thử nói: “Minh Tiêu, hai chị em mình một ngày không gặp, mà sao chị cảm thấy, em thay đổi đến mức chị chẳng thể nhận ra nữa.”
Cô ta vừa nói vừa nghi hoặc nhìn Minh Tiêu, đứa em gái này khác rất nhiều những gì mà cô ta nhớ trong đầu. Cô ta không muốn tin rằng thế gian này còn có một người khác có thể giống cô ta, có thể có được vận may tốt lành của trời như vậy, nhưng nếu không phải, tựa hồ chẳng có cách nào giải thích thay đổi của Minh Tiêu.
Ngụy Trân trong lòng buồn rầu, Minh Tiêu dù bận vẫn ung dung liếc nhìn cô ta, nói thẳng: “Còn cô thì chẳng thay đổi mấy, vẫn là mặt tròn, má phệ, miệng lớn, vai rộng, bụng phệ, mồm hôi.”
Ngụy Trân lúc trước bị đạp một cái, ngực vẫn còn đòn, bị Minh Tiêu trào phúng thêm câu này thì cô ta thiếu chút nữa hen suyễn, cô ta nín lại những lời thô tục đã gần trào khỏi cổ họng, đầu lưỡi dùng sức cọ dưới hàm răng, còn định nói gì, Minh Tiêu thì đã mất kiên nhẫn.
Cô cười: “Được rồi, chị có rảnh nói lời vô nghĩa với tôi, không bằng quay về đọc nhiều sách vào, công việc đàng hoàng đâu phải ai cũng làm được, chị còn chưa học hết cấp ba kia kìa.”
Những lời này chọc trúng chỗ hiểm yếu của Ngụy Trân, Ngụy Minh Tiêu có thể có được danh ngạch vào làm việc ở xưởng quần áo, là bởi vì cô có thực lực này.
Mà cô ta đời trước cũng không thích học, sau khi tốt nghiệp tiểu học, cô ta lấy lý do ‘đọc sách cũng vô tác dụng’, sống chết cũng không chịu đi học, bác cả Ngụy, bác gái Ngụy thấy cô ta vùng vằng không chịu, đành phải đồng ý.
Đời này cô ta sống lại thì đã muốn, đã thôi học nhiều năm, nếu muốn không đi làm những việc lặt vặt không có tương lai, đúng là phải bắt đầu mở sách vở ra học tập lại lần nữa.
Ngụy Trân ghen ghét đứa em gái chung nửa dòng máu dù không trong điểm vẫn thanh lệ xinh xắn, bất an trong lòng chẳng thể tiêu tan, nghĩ đến sự chêch lệch giữa hai người từ đời trước, ánh mắt cô ta tối sầm lại, treo trên mặt một nụ cười giả dối: “Lúc này em còn đang nóng giận, chị không làm phiền nữa, chờ hai ngày nữa có thời gian rảnh chị lại đến bệnh viện tìm em.”
Đề phòng Minh Tiêu nói ra những lời khiến cô ta chẳng đỡ nổi, cô ta tự quyết định xong, nhanh chóng xoay người lên lầu.
Nhìn bóng dáng cô ta, Quỹ Quỹ chần chờ hỏi: “Sao tui thấy có mùi âm mưu nồng nặc ở đây.”
Minh Tiêu cười cười: “Phải không, sao ta ngửi thấy mùi đồ ngu chuẩn bị tự đào mồ chôn mình?”
Quỹ Quỹ: “……”
Thứ dữ, thế mà nó chẳng còn lời gì để nói!
Minh Tiêu tay xách nách mang, bước chân đi nhanh, Quỹ Quỹ thấy ký chủ cứ đi linh tinh thì nhắc nhở: “Ký chủ cô đi nhầm rồi, bệnh viện đâu có ở hướng này.”
“Không sai.” Bước chân Minh Tiêu không ngừng: “Trước khi về bệnh viện ta phải đi bán cái vị trí này đã.”
“……” Quỹ Quỹ nghi hoặc hỏi: “Không phải cô định bán cho ông bố kia của cô à?”
“Ai nói vậy?” Minh Tiêu lắc đầu: “Ta chỉ nói sửa hộ khẩu, vị trí này là hàng trưng bày, không bán.”
“Thế sao cô còn bảo Ngụy Trân chăm học đọc sách, cái gì mà công việc tốt không phải ai cũng làm được.”
Minh Tiêu càng vô tội: “Lời này thì làm sao vậy, chẳng phải có câu người xấu nên đọc nhiều sách à, ta đang rất tốt cụng khuyên bảo cô ta mà, hơn nữa công việc đàng hoàng thì phải học hành đàng hoàng mới đi làm được, ta nói sai chỗ nào?”
Quỹ Quỹ không cam lòng truy vấn: “Ông bố và cô chị kia của cô không phải đèn đã cạn dầu, cô dám lừa gạt bọn họ như thế, đến lúc đó bọn họ cảm thấy không đúng tìm cô đòi lại tiền, cô định nói như thế nào?”
“Thật đáng tiếc, bạn yêu.” Minh Tiêu hơi hơi mỉm cười: “Hàng đã bán ra không có chính sách đổi trả, quyền sở hữu thuộc về người đấu giá thành công nha ~”
Quỹ Quỹ: “…..”
Được lắm, hôm nay ký chủ cũng không định làm người đàng hoàng ~
Vừa đi vừa nói, Minh Tiêu đã đi đến tòa chung cư gần đó, người mua tiềm năng này là cô cố ý lựa chọn từ trong ký ức, là giám đốc Lưu của công ty vận chuyển, người luôn đối đầu với ông bố của cô.
Minh Tiêu hiện giờ nhìn qua tuy lợi hại, nhưng kỳ thật thân thể này vô cùng tệ, không thể chịu được mệt nhọc. Hơn nữa trong lòng có kế hoạch, cho nên đã sớm tính toán muốn bán vị trí này đi.
Nghĩ đi nghĩ lại dù sao bán cho ai cũng là bán, bán cho giám đốc Lưu vừa được tiền vừa có thể làm cha Ngụy ngột ngạt, một mũi tên trúng hai con nhạn, quá là hoàn mỹ.
Kết quả cũng giống như cô suy nghĩ, giám đốc Lưu vô cùng hứng thú với vị trí mà cô có, khả năng học tập của con ông ta cũng chỉ đến vậy, nói là tốt nghiệp cấp ba, kỳ thật bằng là mua về, bản lĩnh của con ông ta đúng là chẳng thi đỗ nổi vị trí công chức ở xưởng.
Hai người cò kè mặc cả một phen, cuối cùng hoàn thành giao dịch với một cái giá mà cả hai bên tương đối vừa lòng.
Để tránh đêm dài lắm mộng, buổi chiều giám đốc Lưu còn cố ý xin nghỉ, mang con trai đến xưởng may với Minh Tiêu, tìm người quen xử lý việc thay đổi tên người tiếp nhận vị trí.
Hết thảy trần ai lạc định, Minh Tiêu lại khiêng đầy ắp hành lý, lại vác bọc to bọc nhỏ, đắc ý dào dạt trở lại bệnh viện.
Đáng thương hai bà lão trong phòng bệnh còn đương vui mừng, chưa được nửa ngày đã thấy tai tinh ló đầu từ cửa, hớn hở hô “surprise”, một câu này thôi đã đủ làm hai bà tuyệt vọng.
Minh Tiêu làm thủ tục ở dưới tầng, nộp viện phí nột trú 5 ngày, thời buổi này mọi người tiết kiệm, đại đa số không muốn tiêu tiền nằm viện, cho nên rất nhiều giường trống, có người bỏ tiền bệnh viện liền thu, huống chi Minh Tiêu và cái thân thể tàn tạ của cô, không ở bệnh việc mới là việc kì quái.
Cô chỉ huy hai bà lão trải ga giường mới, đổi vỏ chăn, thoải mái dễ chịu kê chân, dáng vẻ thích ý làm người ta hận ngứa răng.
Buổi tối Minh Tiêu đi đến tiệm cơm quốc doanh gần đó, cơm nước xong xuôi thì trở về, tình cờ đụng phải người quen ở dưới tầng khu nội trú.
Đó là một thanh niên có dáng người hơi béo, thanh niên này hình như đang tìm người, người này đang nói chuyện cùng với hộ sĩ, không màng vẻ mặt không kiên nhẫn lạnh nhạt vì bị dây dưa không dứt, cợt nhả nói chuyện, đại khái là tướng từ tâm sinh, gương mặt bình thường đến mức tầm thường kia cộng thêm tính cách chẳng ai mê nối, nhìn thế nào cũng thấy dầu mỡ.
Trong lúc lơ đang anh này quay đầu, nhìn thấy Minh Tiêu khoanh tay đứng một bên, ánh mắt sáng lên, chạy đến trước mặt cô.
Ánh mắt anh bạn này đấy lo lắng, đau lòng mà đánh giá Minh Tiêu: “Minh Tiêu sức khỏe em thế nào?” Nói rồi còn định vươn móng heo chạm vào người cô.
Minh Tiêu bang một tiếng giòn vang vỗ vào tay gã, khiến cho những người trong sảnh đều hứng thú quay qua nhìn.
Mã Phấn Cường thấy vậy cũng không tức giận, cười cợt, da mặt dày la hét với đám người xung quanh: “Nhìn cái gì mà nhìn, bé iu đang cáu kỉnh với tôi, chưa thấy bao giờ à.”
Hắn nói xong lại mặt dày mày dạn rướn về phía người Minh Tiêu, trong trí nhớ, ở trường học thằng này cũng cư xử như vậy, bởi vì Mã Phấn Cường da mặt dày không biết xấu hổ, Ngụy Minh Tiêu không ít lần phải tìm giáo viên giúp đỡ, nếu không phải bởi vì thành tích của cô ấy tốt, không chừng sẽ bị khuyên thôi học vì vấn đề tình cảm nam nữ này.
Hiện tại ở bên ngoài trường, Mã Phấn Cường mất đi bàn tay kiềm chế gã, càng thêm không kiêng nể, còn dám tìm đến tận bệnh viện.
Người báo tin này cho gã là ai cũng không khó nghĩ, Minh Tiêu nghĩ những việc trong quá khứ, nhẹ nhàng cười với gã.
Mã Phấn Cường nhìn nữ thần trong lòng mình cười, cảm giác như nhận được tín hiệu cổ vũ, gã bày ra một nụ cười dầu mỡ mà gã tự nhận là soái ngất ngây con gà tây: “Minh……”
“Bang!”
Đám người trong đại sảnh trợn mắt há hốc mồm nhìn một thanh niên cao lớn thể trọng bình thường người giống như cánh diều đứt dây bị thổi bay ra đi.
Sau đó, ‘bé iu’ xinh xắn nhỏ bé của gã bóp cổ gã kéo người lên, giống như kéo một con chó chết đi ra ngoài.
Cách thức cãi nhau của đôi tình nhân này quá đạc sắc, có người nhìn Mã Phấn Cường cầu cứu, cảm giác không đúng mà bước lên.
Minh Tiêu thấy có vài người tiến lên muốn ngăn cản thì nhướng mày, tay chống nạnh, quát: “Làm gì, làm gì! Đang giận dỗi nhau, chưa thấy bao giờ à?”