Chương 52: (15)
Ba người Trương Viễn Bình lúc này nằm thẳng cẳng trên mặt đất, dạ dày quay cuồng, một câu cũng không muốn nói.
Minh Tiêu bọn họ cưỡi ngựa đi biên quan, nhưng tù binh đương nhiên không có đãi ngộ tốt như vậy, vài vị ám vệ đem trói tay chân họ, trực tiếp vắt trên lưng ngựa một đường mang lại đây.
Đặc biệt là Hồ Xu Đồng chưa từng chịu khổ, khí vận chi tử, ánh sáng vạn người mê của nàng hoàn toàn vô dụng với đám ám vệ lãnh khốc, chưa kể nàng được nữ ám vệ Ất Tam mang theo, một đường điên cuồng lại đây, lúc xuống ngựa, suýt nữa phun đến ngất.
Lúc này nghe được Minh Tiêu gọi Trương Viễn Bình, tâm tư nàng vừa chuyển, chống thân thể nhu nhược che ở trước mặt Trương Viễn Bình, lời lẽ chính đáng nói: “Tiêu cô nương, có câu tôi không thể không nói, Trương thiếu tướng quân là quân nhân đóng giữ biên quan, sao có thể bị các ngươi chậm trễ như thế.”
Minh Tiêu đang cân nhắc dùng Trương Viễn Bình như thế nào, không thèm phản ứng nàng, cũng chưa liếc nhìn nàng một cái, xoay đầu tiếp tục thương thảo với đám Giáp Nhất.
Hồ Xu Đồng tự mình nháo mất hết mặt mũi, hốc mắt liền đỏ, môi hơi hơi run rẩy, cố nén không cho nước mắt rơi xuống, đồng thời cằm nhẹ nhàng giơ lên, dáng vẻ bạch liên hoa vừa kiên cường lại yếu ớt chuyên dụng đáng được cho vào sách giáo khoa, nháy mắt đã thắng được trái tim thương tiếc của Tiêu Mặc Phong và Trương Viễn Bình dù đã mệt hơn chó.
Tiêu Mặc Phong vốn chính là một tên bá đạo liếm cẩu, nhìn thấy người trong lòng khóc thút thít, nhanh chân lên dùng cái tay còn dùng được ôm lấy người vào lòng.
Mà Trương Viễn Bình chủ nghĩa đại nam tử cũng đứng ra sau Hồ Xu Đồng từ lúc nào, khụ khụ hai tiếng, nghiêm khắc nói: “Đủ rồi, các ngươi mang ta tới đây, chính là muốn ta dẫn các ngươi vào quân doanh, nếu như vậy nên khách khí chút.”
“Thái độ vừa rồi của Tiêu lão bản thật là quá mức, nếu hiện tại các người xin lỗi Hồ cô nương, chờ lát nữa tới trước mặt chủ soái, ta nói lời hay thay cho các người.”
Trương Viễn Bình nói xong phất tay, trên mặt một mảnh vân đạm phong khinh, trong lòng lại dâng lên vài phần tiểu nhân đắc chí.
Dọc đường đi hắn rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, những người này tàn nhẫn độc ác, tại sao lại giữ mạng sống của hắn đến bây giờ.
Hiện tại xem ra, quả nhiên bọn họ không dám đụng đến tính mạng hắn, nếu hắn chết, cha tay cầm mấy vạn binh mã, một cái kẻ hèn Yến Xuân Các há có thể thoát được.
Trương Viễn Bình càng nghĩ càng chắc chắn, nâng cằm, ánh mắt ngạo mạn, toát ra khí thế sắc bén, dù mặc quần áo rách rưới, dù lâu ngày không tắm.
Hồ Xu Đồng thấy hắn đứng ra vì chính mình, nhẹ nhàng tránh từ trong lòng ngực Tiêu Mặc Phong, khuôn mặt nhỏ quật cường không giấu vẻ ngưỡng mộ, giọng nói êm ái tạ ơn: “Đa tạ công tử ra mặt thay Xu Đồng.”
“Cô nương không cần khách khí.”
Hai người này vịt chết còn cứng mỏ diễn phim thần tượng, bên cạnh Tiêu Mặc Phong không còn người đẹp trong lòng ngực sắc đen xì nhìn hai người bọn họ, rũ mắt khi nhìn tay phải đã bị phế đi, lại lạnh lùng mà trừng Minh Tiêu.
Minh Tiêu: “……”
Nói một chút đạo lý đi, huynh đệ. Người đội nón xanh cho anh ở kia, anh trừng tôi làm gì?
Lười đến phản ứng này tên bệnh không bình thường này, cô tiến lên hai bước, “Bang, bang” hai bàn tay trực tiếp chụp lên đầu Trương Viễn Bình.
“Ra cửa quên uống thuốc đúng không? Còn xin lỗi, tôi cho anh ăn hai phát xem có đủ thành ý hay không?”
“Cô vẫn dám đánh ta!”
“Nơi này cách biên cảnh không xa, cô không sợ binh lính tuần tra sao….”
“Cô nếu lại đánh ta, ta nhất định sẽ không nói đỡ cho cô trước mặt cha đâu,”
“Đừng đánh, ta sai rồi, ta không nói, đừng đánh nữa!”
Trương Viễn Bình cao lãnh một nén hương thời gian còn chưa đủ, tốc độ chịu thua lại cực nhanh.
Nghe được tiếng xin tha, cô túm cổ áo gã, kéo người xuống ngang tầm mắt mình, một bàn tay vỗ vỗ mặt hắn, cười khẩy nói: “Lần sau trang bức ở trước mặt mỹ nhân nhớ xem rõ đối thủ là ai, bị vả mặt nhanh như vậy, tôi còn mất mặt thay cho anh.”
Nói xong bèn xoay thân trên, tặng cho Tiêu Mặc Phong một cú móc sườn phải tiêu chuẩn. Hồ Xu Đồng nhìn động tác thô bạo thô lỗ này mà đôi mắt đẹp hoảng sợ đầy nước, giây tiếp theo khóc lóc mở miệng xin tha.
“Tiêu……”
“Ngừng.” Minh Tiêu lười nghe nàng khóc, trực tiếp vươn một bàn tay ngắt lời.
Cô xoay người, xoa eo đứng ở trước mặt Hồ Xu Đồng, rõ ràng vóc người không cao, lại cho người ta một loại cảm giác cực kỳ mãnh liệt áp bách, Hồ Xu Đồng cảm thấy không được tự nhiên, vừa định lui ra phía sau một bước, liền nghe đối phương lạnh lùng nói:
“Thu, thu lại hết, muốn dùng hoa chiêu cũng phải nhìn xem là chỗ nào?”
Hồ Xu Đồng nghe Minh Tiêu nói, sắc mặt biến đổi, nàng cắn môi dưới, ủy khuất nói: “Tiêu cô nương, cô sao có thể nói ta như thế……”
Bang!
Minh Tiêu không kiên nhẫn mà tát đánh qua, “Cô nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi rất bận, cũng không có tâm tình chơi trạch đấu với cô. Cô tưởng rằng chửi bới thì tôi sẽ ngừng sao, đổi người khác may ra còn có tác dụng, người khác hiểu lầm tôi, ghét tôi thì sao, cô nghĩ tôi sẽ hòa nhã với bọn họ?”
“Tôi khinh thường phản ứng mấy người, tự ước lượng xem mình có mấy lạng mấy cân. Là bọ hung, bọ chét thi yên phận, nhảy nhót tìm phiền toái trước mặt tôi ít thôi.”
Hồ Xu Đồng nghe những lời này thì bụm mặt biểu cảm khó có thể tin, đạm đạm cười: “Tôi chưa bao giờ thích dây dưa phiền toái, đụng phải, trực tiếp chém chết là được.”
Hồ Xu Đồng cả kinh lui ra phía sau một bước, Minh Tiêu nói khinh phiêu phiêu, nhưng tiềm thức nói cho nàng đối phương là nghiêm túc.
Nàng lần đầu tiên chân chính ý thức được, nữ nhân trước mắt hoàn toàn bất đồng với bất kì nữ tử nào nàng từng gặp, là người thật sự có thể một lời không hợp lấy mạng nàng, mà những thủ đoạn đùa bỡn người ở trước mặt nàng vừa buồn cười lại ngu xuẩn.
Nghĩ thông suốt điểm này, Hồ Xu Đồng nhanh chóng lau khô nước mắt, thu lại thái độ, cung kính hành lễ lui ra phía sau, lại không dám nhiều lời.
Minh Tiêu nhìn động tác của nàng, nhướng mày.
Đừng nói, thật không hổ là khí vận chi tử, cái khác nhìn không ra, ít bản lĩnh thức thời học cũng thật mau.
Xem thái độ kiêu ngạo của Trương Viễn Bình, Minh Tiêu thật sự không xem trọng đối phương có thể phối hợp với kế hoạch của mình, vì tránh cành mẹ đẻ cành con, cô dứt khoát đem người đánh ngất.
Dù sao gương mặt thiếu tướng quân cũng đủ dùng, đỡ hắn tỉnh táo lại thêm phiền.
Lúc này đã gần chạng vạng, mấy người thương lượng xong xuôi, vì có tránh gây chú ý, Minh Tiêu, Giáp Nhất chờ bốn người lên ngựa, chuẩn bị tiến vào quân doanh, những người khác ẩn núp đợi mệnh.
Trăng lên cao, đám người Minh Tiêu vừa đến gần cửa, đã bị binh lính lạnh giọng ngăn lại: “Đứng lại! Binh doanh trọng địa, người rảnh rỗi chớ lại gần.”
Binh lính hoài nghi mà nhìn bọn họ, quay về phía người tuần tra vẫy tay một cái: “Người kia đêm khuya tới đây, hành tung khả nghi, tạm thời không thể rời đi, chờ chúng ta xác nhận thân phận lại nói.”
Giáp Nhất nghe vậy lập tức khiêng Trương Viễn Bình xuống dưới, đặt trên mặt đất, trầm giọng nói: “Mở to mắt xem cho kĩ, đây là thiếu tướng quân của các người, hắn trên đường về quân doanh gặp chuyện ngoài ý muốn, chúng ta hộ tống thiếu tướng quân trở về.”
Binh lính kia nghe vậy sắc mặt biến đổi, nương cây đuốc cẩn thận nhìn, phát hiện xác thật là thiếu tướng quân, tiểu tốt như hắn không dám tự tiện làm chủ, vội vàng gọi đồng bọn đến thông báo chủ soái.
Mà lúc này sớm đã nhận được tin tức, Từ phó tướng Ất Nhị làm bộ tuần tra, vừa vặn chạy tới, hỏi xong tiền căn hậu quả, nói trước tiên không quấy rầy Trương tướng quân nghỉ ngơi, hắn qua nhìn xem, xác nhận không có vấn đề lại thông báo.
Tiểu binh không nghi ngờ hắn, tuy rằng chủ soái và phó tướng quyền lực kém rất lớn, nhưng với hắn đều là nhân vật cao không thể với, thấy Ất Nhị nói như vậy cũng không dám nhiều lời, trực tiếp dẫn người đi vào cửa.
Hai bên gặp nhau, lặng lẽ đưa mắt ra hiệu, Ất Nhị ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét, nửa ngày mới đứng lên, trầm giọng phân phó binh lính bên cạnh: “Xác thật là thiếu tướng quân, nâng người đi vào, ta hộ tống đi đến doanh trướng chủ soái, hiểu biết một chút tiền căn hậu quả.”
Cái này vốn là không hợp quy củ, quân doanh trọng địa, người người muốn tiến vào cần có chủ soái tự mình đồng ý, bất quá thiếu tướng quân mất tích lâu trở về là đại sự, xác thật cần hỏi rõ nguyên nhân, binh lính thủ vệ cũng không muốn vì việc này mà đắc tội trưởng quan, chỉ phải đồng ý.
Thấy thủ vệ không có ngăn trở, Ất Nhị chắp tay sau lưng ra vẻ ngạo mạn mà nói: “Mấy người các ngươi, cùng ta đi gặp Đại tướng quân.” Nói xong một bước đi trước, mang mấy người Minh Tiêu đi vào trong doanh trướng.
Vì tránh cho người khác nghi ngờ, mấy người không hề giao lưu với nhau, thẳng đến khi lều chủ soái thông báo có thể tiến vào, mới nhìn lẫn nhau, hơi không thể thấy gật gật đầu.
Minh Tiêu đi theo Giáp Nhất ở phía sau Ất Nhị vào trong trướng, một vị tráng hán trung niên ngồi thượng vị, hiển nhiên là Trương tướng quân.
Sắc trời đã tối, hắn vốn dĩ đã muốn nghỉ ngơi, nghe được tin nhi tử trở về mới vội vàng khoác kiện áo ngoài, nhìn Ất Nhị tiến vào, không kịp đeo đai lưng, vội vàng hỏi: “Từ phó tướng, ngươi nói là thật, con ta đã trở lại?”
Ất Nhị cúi đầu không nói gì, người nhà binh tính tình phần lớn mãnh liệt, Trương tướng quân cũng như thế, thấy Ất Nhị không nói lời nào, trong lòng hắn có chút kinh ngạc.
Bất quá phần kinh ngạc này là vì muốn biết về tính huống của nhi tử, hắn đến gần muốn truy vấn, lúc này Giáp Nhất nhanh chóng móc ra chủy thủ, để ở trên cổ hắn.
Trương tướng quân chẳng sợ ngày thường nổi tiếng vì ba chữ “Lui lui lui”, nhưng cũng đã từng lên chiến trường gặp qua máu tanh, tố chất tâm lý tương đối mạnh, chỉ rối loạn trong một cái chớp mắt, bất quá một lát liền bình tĩnh lại.
Hắn đôi mắt híp lại, thần sắc nguy hiểm nhìn về phía Ất Nhị, tức giận hỏi: “Hay lắm Từ phó tướng, mày cấu kết với người ngoài tập kích chủ soái, mày có biết đây là trọng tội tru cửu tộc?”
Mục đích đã đạt được, Ất Nhị lười tiếp tục diễn kịch, trợn trắng mắt, thối lui đến một bên không nói chuyện.
Trương tướng quân không biết hắn là dịch dung cải trang, bị ánh mắt phạm thượng này làm cho giận dữ, hít sâu một hơi, lại hỏi Giáp Nhất đang chế trụ mình: “Các hạ rốt cuộc là người phương nào, muốn thứ gì.”
Giáp Nhất cũng im lặng không nói, Minh Tiêu lúc này lắc lư đánh giá một vòng doanh trước, nghe hắn hỏi chuyện, đi đến thượng vị ngồi xuống.
Nhìn ánh mắt bất thiện của Trương tướng quân, cười ngâm ngâm mà nâng cằm đối phương.
“Ba ba là tới dạy ông nên đánh giặc như thế nào.”