Chương 287
“Đứa lớn thì sao?” Mẹ Diệp không dám tin bước ra ngoài: “Tôi phải hỏi nó, tôi phải hỏi nó.”
“Hỏi cái gì nữa chứ, bản thân nó đã nhận rồi.” Cha Diệp tức giận ném điếu thuốc đi: “Về sau xem như chưa từng sinh ra đứa con gái này!”
Mẹ Diệp sợ đến mức co rúm người lại.
Diệp Hoằng Dương trầm giọng nói: “Mẹ, đều là sự thật, em gái lớn đã làm sai. Hơn nữa mẹ cũng không tìm thấy nó đâu, nhà họ Tống nói muốn ly hôn, đuổi nó đi, không biết nó đã chạy đi đâu rồi.”
Mẹ Diệp choáng váng, khuôn mặt trắng bệch không có một chút máu nào, chị dâu cả vội vàng đỡ mẹ Diệp ngồi xuống.
Mẹ Diệp run run nói: “Ly hôn?”
“Nó làm chuyện mất mặt như vậy, nhà nào còn muốn để nó ở lại, nhà nào còn dám cần nó chứ.” Cha Diệp tức giận bừng bừng.
Mẹ Diệp lo lắng bật khóc: “Vậy nó đi đâu rồi, con gái một thân một mình như vậy.”
“Nó có tiền, đi đâu cũng được, cũng lớn rồi, không cần bà lo lắng nữa!” Cha Diệp tức giận đứng dậy: “Nếu nó dám quay về, tôi sẽ đánh gãy chân nó, nhà chúng ta không có đứa con gái vô liêm sỉ như vậy.”
Nói xong, cha Diệp nổi giận đùng đùng vào nhà.
Mẹ Diệp khóc lóc không ngừng, lòng xoắn chặt thành một mảnh.
Nghe tiếng khóc nức nở nghẹn ngào như vậy của mẹ Diệp, A Ngư nhíu mày, mẹ Diệp là một người mẹ nhân hậu, rất thương con gái, không thể nói là cố ý thiên vị Diệp Hinh Ngọc, nhưng Diệp Hinh Ngọc là đứa hay khóc và quấy rối nhất trong bốn đứa con, khóc là sẽ có kẹo ăn.
Giống như kiếp trước, Diệp Hinh Ngọc ‘làm ăn’ với người khác ở trên giường, bị Tống Kiến Nghiệp bắt gian tại giường, ồn ào hơn so với bây giờ nhiều.
Đến bước đường cùng, Diệp Hinh Ngọc xám xịt quay về nhà họ Diệp, sau đó cô ta vừa khóc vừa cầu xin, khi ấy cô ta không gây họa cho người nhà, chính xác là gây tai họa cho nguyên chủ, nhưng người nhà họ Diệp lại không hề hay biết.
Mẹ Diệp là người đầu tiên mềm lòng, sau đó cha Diệp cũng mềm lòng và để Diệp Hinh Ngọc quay về. Khi cô ta quay lại, nhà họ Diệp bắt đầu gặp xui xẻo, không có bản lĩnh gì lại tập trung tinh thần muốn buôn bán phát tài, còn vay tiền của người thân, nhưng kiếm được thì ít mà bồi thường thì nhiều, bồi thường ai trả, ngoài cha Diệp mẹ Diệp thì còn có thể là ai chứ.
Người nhà nhà họ Diệp từ trên xuống dưới nói dễ nghe là trọng tình lương thiện, nói khó nghe là ngốc.
Lần này nếu Diệp Hinh Ngọc tiếp tục làm bậy ở bên ngoài, tám chín phần mười vẫn sẽ về nhà. Cha Diệp và mẹ Diệp có tha thứ cho cô ta không? A Ngư thật sự không dám xác định, dù sao cũng là con gái do mình sinh ra.
Khóc một lúc, mẹ Diệp lau nước mắt trở về phòng, những người khác ít nhiều gì cũng đều thở dài một hơi.
A Ngư nói với Diệp Hoằng Dương: “Anh cả, ngày mai chúng ta đến huyện thành xem không?”
Diệp Hoằng Dương a một tiếng, bèn phản ứng lại là chuyện mở quán ăn: “Gấp như vậy sao?”
A Ngư: “Chuyện sớm muộn gì cũng sẽ đến, huống chi xảy ra nhiều chuyện như vậy, tìm việc gì đó làm cũng có thể phân tán sự chú ý của cha mẹ.
Chị dâu cả mờ mịt.
Diệp Hoằng Dương giải thích rằng, sau khi xảy ra chuyện của Diệp Hinh Ngọc, anh ấy cảm thấy tốt hơn hết là chuyển đến thành phố, người nhà có thể hưởng phúc, đỡ phải đối mặt với nước miếng của họ hàng và làng xóm láng giềng. Chẳng qua ngay cả một chút tự tin như vậy cũng không có, không biết có thể đứng vững trong thành phố hay không.
Mỗi ngày vội vàng đi qua đi lại bày quầy bán hàng, gió thổi trời mưa rất bất tiện, chị dâu cả Diệp cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng muốn chuyển đến huyện thành, trong lòng vẫn có chút e ngại.
A Ngư bèn an ủi: “Chị dâu cả, những món chị làm ngon như vậy, đi đến đâu cũng có thể bán được mà.” Buôn bán đồ ăn, ăn ngon thì những thứ khác đều không phải là vấn đề.
Chị dâu cả Diệp nói: “Là nước sốt em làm ngon.”
A Ngư mỉm cười: “Dù sao món ăn nhà chúng ta ngon là được rồi.”
Chị dâu cả Diệp cũng bật cười, nghĩ đến những khách hàng quay lại, trong lòng dần dần có lòng tin, số tiền này chính là ruột gan của bọn họ. Nếu hai tháng trước, chị dâu cả Diệp không dám nghĩ đến việc chuyển vào thành, nhưng sau khi nếm thử tư vị kiếm tiền, gan của chị dâu cả cũng dần lớn mật hơn, ai lại không thích tiền chứ. Vả lại, người nông thôn nào mà chẳng có ước mơ lên thành phố, những tòa nhà to lớn ở thành phố, những ánh đèn ở thành phố, nước máy ở thành phố, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy lòng nóng ran rồi.
Lại nói đến Diệp Hinh Ngọc, trốn vào bụi cỏ lau mới thoát khỏi cha Diệp đuổi theo đánh, trên người trên mặt đều nóng rát vì đau, đau đến bật khóc. Cha bất công, lại vì Diệp Phức Ngọc mà đánh cô ta.
Khóc xong một trận, Diệp Hinh Ngọc cẩn thận từng ly từng tí quan sát xung quanh, nghĩ rằng cha Diệp và những người khác đã rời đi rồi. Cô ta đứng tại chỗ không biết đi đâu, cô ta muốn quay về nhà họ Tống, nhưng lại nhớ đến mẹ Tống hung ác như ăn thịt người, Diệp Hinh Ngọc rùng mình, nếu quay về, mẹ Tống chắc chắn sẽ đánh cô ta một trận nữa.
Về nhà họ Diệp, Diệp Hinh Ngọc lập tức gạt đi suy nghĩ này, cô ta sẽ không về đó.
Đi tìm Tống Kiến Bang, mắt Diệp Hinh Ngọc sáng lên, nhưng ngay lập tức tối sầm lại, mua vé xe lửa phải có thư giới thiệu, thôn ủy sao có thể viết cho cô ta được chứ.
Giữa lúc tâm phiền ý loạn, Diệp Hinh Ngọc nghĩ đến sổ tiết kiệm bản thân giấu ở dưới gối, tiền riêng của cô ta đều ở đó.
Diệp Hinh Ngọc vội vàng quay về, trên đường gặp mấy thôn dôn nhìn cô ta với ý vị sâu xa.