Chương 999 Bách quan đều nghĩ như vậy hả?
- Trang Chủ
- Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
- Chương 999 Bách quan đều nghĩ như vậy hả?
Lý Sư Sư gắp đồ ăn cho Lâm Bắc Phàm, nàng mỉm cười: “Thời gian gần đây thiếp thân phát hiện bệ hạ rất quan tâm ngươi, đã vượt qua mối quan hệ thông thường từ lâu rồi! Mặc dù bệ hạ là quân chủ của một nước nhưng xét về bản chất, bệ hạ vẫn chỉ là một nữ nhân! Một nữ nhân quan tâm một nam nhân thì chứng tỏ người ta đã có ý với nam nhân đó từ lâu rồi!”
“Lý Sư Sư tỷ tỷ nói đúng đó! Thiếp thân cũng thấy bệ hạ đã nhìn trúng công tử từ lâu rồi!” Mạc Như Sương nói. “Ra là vậy! Nếu Lâm Bắc Phàm là hoàng phu thật thì ta và nữ để tỷ tỷ, cùng với cái tên xấu xa này có thể mãi mãi ở bên nhau rồi!” Tiểu quận chúa vui mừng.
“Quận chúa nghĩ đơn giản thế! Ta và bệ hạ thân phận địa vị khác biệt, nàng là quân còn ta là thần, chuyện nào có đơn giản như vậy?” Lâm Bắc Phàm dư dứ nắm đấm, hắn bực bội nói.
“Thì vốn đã là vậy mà! Nữ để tỷ tỷ tốt lắm, là ngươi nghĩ nhiều quá thôi!” Tiểu quận chúa tủi thân nói.
“Phu quân, thực ra như vậy cũng tốt mà!”
Lý Sư Sư sáp tới bên tai Lâm Bắc Phàm, nàng nhỏ giọng nói: “Như vậy thì về sau chúng ta không cần phải chạy nữa, có thể ở Đại Võ một cách bình yên, không cần phải rời xa quê hương lưu lạc thiên hạ!”
“Đúng vậy ha!” Lâm Bắc Phàm bừng tỉnh, như vậy cũng không tồi nhỉ.
Nếu như trở thành người bên gối của nữ đế thì sau này có xảy ra chuyện, nữ đế cũng sẽ tha thứ cho hắn thôi nhỉ?
Lâm Bắc Phàm vuốt ve gương mặt của mình.
Chỉ dựa vào nhan sắc này thôi, thi triển mỹ nam ký là có thể mê hoặc được nàng nhỉ?
Hắn gật đầu một cách chắc chắn.
Ừm nhất định có thể!
Lúc này, bên trong Ngự Thư phòng tại hoàng cung, nữ đế thấy lòng mình rối như tơ vò.
Chuyện mà nàng che giấu đã lâu đã bị bách quan vạch trần, sau này nàng phải đối mặt với bách quan thế nào đây?
Liệu bọn họ có lén lút cười nhạo nàng sau lưng nàng không?
Đặc biệt cứ nghĩ đến chuyện này bị người trong tim mình là Lâm Bắc Phàm biết được là nàng chỉ hận không thể tìm một cái hố để chui xuống, không muốn gặp người khác nữa.
Càng nghĩ tâm tư càng rối bời, càng nghĩ nàng càng phát sầu!
Tấu chương thì vẫn chất thành núi trước mắt, song hiện giờ nàng chẳng có tâm trạng mà phê duyệt nữa.
Lúc này, lão thái giám bưng một chén trà tới, hắn ta mỉm cười: “Bệ hạ, mời bệ hạ dùng trà!”
Cuối cùng nữ đế cũng hoàn hồn: “Ờ ờ… được… uống trà!”
Sau đó nàng lập tức cúi đầu uống trà, kết quả uống vội quá nên bị sặc.
“Khụ khụ…”
“Bệ hạ đừng uống vội thế, cứ từ từ thôi!”
“Ừ ừ… được!”
Sau đó nàng uống từ từ thật.
Nữ đế đưa chén trà đến bên môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt của nàng bỗng nhiên dại ra rồi khựng lại và giữ mãi trạng thái ấy.
Không biết nàng đang nghĩ gì mà vô cùng chăm chú.
Lão thái giám trông thấy vậy bèn không nhịn được mà cười thầm.
Hắn ta nhìn nữ đế lớn lên, nữ đế có tâm sự gì hắn ta liếc cái là biết.
Lão thái giám bèn cúi người, mỉm cười: “Bệ hạ, về hôn sự của bệ hạ và Lâm thừa tướng, mặc dù bách quan nghị luận nhiều nhưng xét về tổng thể mà nói thì bọn họ đều ủng hộ! Dẫu sao thì khắp thiên hạ cũng chỉ có Lâm thừa tướng là xứng với bệ hạ thôi!”
Nữ đế hoàn hồn, nàng nói với vẻ vui mừng: “Vậy sao? Bách quan đều nghĩ như vậy hả?”
“Đúng vậy, sao nô tài dám lừa gạt bệ hạ chứ?”
Lão thái giám mỉm cười: “Nghe đâu sau khi buổi triều sớm kết thúc, bách quan đã vây quanh Lâm thừa tướng chắp tay chúc mừng, còn nói muốn uống rượu mừng của Lâm thừa tướng nữa kìa!”
Ánh mắt nữ đế lập tức thoải mái hơn rất nhiều, nàng nhấp một ngụm trà, vui vẻ nói: “Xem ra chúng ái khanh đều nghĩ đến trẫm! Thế thì bỏ cái phạt bổng lộc một năm kia đi!”
“Vâng, nô tài thay mặt bách quan cảm ơn bệ hạ!”