Chương 1019 Đương nhiên là liên lạc thông qua thư
- Trang Chủ
- Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
- Chương 1019 Đương nhiên là liên lạc thông qua thư
Mà năm nay lương thực của Đại Võ bội thu, gần như là tăng gấp đôi, có được lượng lương thực khổng lồ. Nếu như đối phương có thể cung cấp một ít lương thực nhất định có thể giúp bọn họ thuận lợi qua mùa đông, gắng gượng đến sang năm.
Như vậy, Tà Nguyệt của bọn họ có thể phát triển thuận lợi. Tiếp theo là hỗ trợ giống lúa Thái Bình, điều này cũng rất quan trọng.
Bây giờ người trong thiên hạ đều biết bởi vì Đại Võ trồng giống lúa Thái Bình cho nên mới thu hoạch được một lượng lương thực lớn, làm cho quốc gia yên ổn, dân chúng giàu có, nếu như tháng giêng của bọn họ có thể lấy được hạt giống lúa Thái Bình, năm sau chắc chắn sẽ bội thu.
Nhân dân được ăn no, Tà Nguyệt sẽ ổn định, tất nhiên có thể nhanh chóng phát triển, mau chóng khôi phục lại vinh quang của ngày xưa.
Hai nước miễn thuế thông thương cũng rất cần thiết.
Tà Nguyệt bọn họ có tiền nhưng vô cùng thiếu vật tư, nếu như có thể mua vật tư từ Đại Võ với giá cả rẻ hơn một chút, như vậy tất nhiên là có lợi cho việc khôi phục kinh tế, thúc đẩy phát triển kinh tế thương mại.
Hai nước liên minh và hỗ trợ quân sự cho nhau cũng rất cần thiết.
Quốc gia của bọn họ vừa mới thành lập, mặc dù có tên vương triều, nhưng cũng không có thời đại của vương triều, thực lực khá là yếu.
Rất nhiều quốc gia đều rục rịch, muốn phân chia lãnh thổ của Tà Nguyệt.
Lúc này liên minh với Đại Võ sẽ có thể uy hiếp được kẻ thù đang đe dọa ở khắp nơi, khiến cho bọn họ không dám động thủ, bằng không thì sẽ đắc tội với Đại Võ.
Ta đánh không lại ngươi, nhưng Đại Võ sẽ xuất binh xử lý ngươi…
Sau khi đọc xong phong thư này, Tử Nguyệt nữ đế nghiến răng nghiến lợi: “Nữ nhân kia thật đáng ghét! Biết rõ vinh nhục trẫm không thể từ chối được sự hấp dẫn như vậy mà còn muốn nhắc tới! Rõ ràng là đã biết rõ trẫm rồi!”
Tử Nguyệt nữ đế hít sâu vài hơi, ôm tinh thần hy sinh không hề sợ hãi nói: “Được rồi, vì Tà Nguyệt, của cá nhân ta là cái gì chứ? Không phải là gọi nàng một tiếng tỷ tỷ thôi sao, ta chấp nhận!”
Tử Nguyệt nữ đế lập tức viết thư, hồi âm nữ để cách xa ngàn dặm.
Sau khi nữ đế đọc xong phong thư này, đắc ý cười rộ lên: “Dù sao thì ngươi vẫn phải cúi đầu trước trẫm, ha ha!”
Vì thế, hai vị nữ đế thương nghị chi tiết về việc liên minh thông qua thư tín, xác định phương án cuối cùng.
Khi Lâm Bắc Phàm biết chuyện này, hắn ngơ ra: “Hai nước liên minh? Sao ta không biết việc này?”
Tử Nguyệt nữ đế cười tủm tỉm nói: “Quân sự, đương nhiên là ngươi không biết! Bởi vì, đây là chuyện mà trẫm thương lượng với nữ nhân kia!”
Lâm Bắc Phàm vô cùng hoảng sợ: “Cái gì? Hai người các ngươi tự mình thương nghị?”
Tử Nguyệt nữ đế gật đầu: “Đúng vậy!”
Lâm Bắc Phàm bị sốc nặng, hai nữ nhân không đội trời chung này, bề ngoài nữ nhân trông có vẻ không có bất kỳ liên quan gì, vậy mà sau lưng lại liên hệ với nhau, còn thương nghị chuyện liên minh…
Lâm Bắc Phàm cảm thấy đằng sau dường như che giấu bí mật to lớn mà hắn không biết. Sự lạnh lẽo dâng tràn trong lòng!
Hắn hỏi: “Hai người liên lạc như thế nào?”
Tử Nguyệt nữ đế nói: “Đương nhiên là liên lạc thông qua thư!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Hai người nói gì trong thư, có thể nói cho ta biết không?”
“Bọn ta đã nói rất nhiều chuyện trong thư, nhưng…”
Ánh mắt của Tử Nguyệt nữ đế nhìn qua, mang theo ý cười khó nói: “Đây là bí mật giữa hai người bọn ta, sẽ không nói cho quân sự đâu!”
Lâm Bắc Phàm ngứa ngáy không thể chịu nổi!
Không biết, trong lòng sẽ vô cùng không yên!
Giống như bị hai nữ nhân này tính kế ở sau lưng!
“Rốt cuộc hai người nói cái gì, nói với ta đi, ta cam đoan sẽ không nói ra ngoài!” Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói.
Tử Nguyệt nữ đế lắc đầu: “Không thể nói được!”
“Bệ hạ, người cứ nói đi! Ngươi đã nói ta chính là quân sư mà ngươi tín nhiệm nhất! Bây giờ ngay cả một chút bí mật cũng không thể nói ra, chẳng lẽ ngươi đã không tin tưởng ta nữa rồi sao?” Lâm Bắc Phàm giả bộ đáng thương nói. Nhìn dáng vẻ đáng thương của Lâm Bắc Phàm, Tử Nguyệt nữ đế không nhịn được cười.
“Quân sư, không phải trẫm không muốn nói cho ngươi biết mà là nữ nhân kia không cho trẫm nói cho ngươi biết! Vì vậy, nếu ngươi thực sự muốn biết, hãy hỏi nữ nhân đó! Quân sư, ngươi ở Tà Nguyệt đủ lâu rồi, nên về Đại Võ đi thôi!”
“Nhưng mà, bây giờ ta không muốn trở về, ta luyến tiếc ngươi!” Lâm Bắc Phàm giả bộ thâm tình nói.