Chương 1016 Rất yêu rất yêu
- Trang Chủ
- Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
- Chương 1016 Rất yêu rất yêu
“Quân sư, ngươi mau ngồi xuống cho trẫm!”
Lâm Bắc Phàm bị ép ngồi xuống, còn Tử Nguyệt nữ đế thì ngồi bên cạnh, nàng cười khanh khách: “Quân sự, ngươi thấy thế nào?”
Lâm Bắc Phàm ngó trái ngó phải: “Chẳng thấy thế nào cả, chỉ là cái ghế vàng mà thôi! Thế nhưng nhiều người lại tranh giành nhau vì nó, đã thế còn không tiếc tính mạng, huynh đệ tương tàn, phụ tử tương tàn, những sự việc như vậy xảy ra rất nhiều!”
“Ví dụ như hoàng đế Đại Nguyệt cũng ngồi long ỷ hơn hai mươi năm đã bị ngươi cướp mất, đầu cũng lìa khỏi cổ! Thế nên cái ghế này không đơn giản đâu, hễ ngồi lên là sẽ trở thành người cô độc! Mặc dù có cả thiên hạ nhưng thực chất lại như không có gì, sống còn chẳng tự do tự tại bằng người bình thường, thà không làm còn hơn!”
Tử Nguyệt nữ đế cảm thán: “Đúng vậy đó, nếu không phải gánh trọng trách trên vai thì trẫm cũng không muốn ngồi cái ghế này đâu! Dựng nước khó, giữ nước càng khó hơn! Thế nên quân sư à, ngươi ở lại đây đi, trẫm cần ngươi, Tà Nguyệt cũng cần ngươi!”
Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Bệ hạ, ta cũng muốn ở lại lắm, nhưng ta cũng thân bất do kỉ mà thôi…”
Tử Nguyệt nữ đế nở nụ cười lạnh lùng: “Ngươi bớt kiếm cớ đi, ngươi không nỡ xa nữ nhân ở Đại Võ kia chứ gì?”
“Nữ nhân nào?” Lâm Bắc Phàm giả bộ không hiểu.
“Hừ! Tất nhiên là nữ đế của Đại Võ!”
Tử Nguyệt nữ đế hừ một tiếng, nàng hơi ghen: “Quân sư, ngươi đừng giả bộ với trẫm nữa, trẫm biết chuyện giữa các ngươi từ lâu rồi! Đầu năm lúc ở Lâm phủ, trẫm đã thấy nữ đế Đại Võ, nhìn cái là biết nàng ta trao trái tim cho ngươi rồi! Hơn nữa hiện giờ các ngươi còn bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, vài tháng nữa sẽ cử hành đại hôn, trẫm nói có đúng không?”
Lâm Bắc Phàm hoảng loạn, sao Tử Nguyệt nữ đế lại biết rõ như vậy? Quả này hắn phải lừa gạt nàng kiểu gì đây? “Có điều trẫm hiểu được!”
Tử Nguyệt nữ đế vuốt ve gương mặt của Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ si mê: “Một nhân tài hiếm có khó tìm như quân sư đây, nữ nhân kia cũng không mù, sao nàng có thể từ bỏ ngươi?”
Lâm Bắc Phàm lập tức vui mừng gật đầu.
Ngươi hiểu là tốt, hiểu là vạn tuế.
“Nhưng mà chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó!”
Tử Nguyệt nữ đế nói: “Nếu không phải quân sư cứ lấp lửng không ngừng tỏa ra mê lực thì nữ nhân kia sao có thể nhìn trúng ngươi?”
Lâm Bắc Phàm biện minh: “Bệ hạ, vậy là ngươi không hiểu rồi…”
“Im miệng! Cái tính đào hoa của ngươi ấy! Còn nói trẫm không hiểu…. Ngươi thử tính xem đến giờ ngươi đã câu được bao nhiêu nữ nhân rồi?”
Tử Nguyệt nữ đế quát: “Ai cũng nghiêng nước nghiêng thành, ai cũng xinh đẹp diễm lệ! Hay lắm, tất cả đều vào lưới của ngươi, một người cũng không chừa!”
Lâm Bắc Phàm khổ sở: “Bệ hạ bớt giận, ta chỉ phạm phải lỗi sai mà toàn bộ nam nhân trong thiên hạ này phạm phải thôi!”
“Ngươi còn nói lý hả?” Tử Nguyệt nữ đế tức đến nỗi phải cấu Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm kêu đau oai oái.
Sao nữ nhân tức giận đều giống nhau vậy? Ai cũng thích cấu véo người khác, con mẹ nó đau vãi!
Tức giận xong, Tử Nguyệt nữ đế lại đau lòng: “Quân sư, đau lắm đúng không? Trẫm xoa giúp ngươi!” Nàng vừa xoa vừa nói: “Nữ nhân kia thích quân sư, trẫm cũng thích quân sư! Chỉ hận không thể cột quân sư ở bên cả mười hai canh giờ, sớm tối bên nhau! Thế nhưng quân sự không nỡ xa nữ nhân Đại Võ kia! Quân sư, đó giờ ngươi đa mưu túc trí, ngươi nói xem giải quyết thế nào đây?”
Lâm Bắc Phàm hoang mang vô cùng, đây là một vấn đề khó khăn trong chuyện tình yêu đó biết không! Hỏi hắn chọn nàng hay là chọn ngươi!
Chọn ai thì cũng sẽ đắc tội người còn lại! Nhưng không chọn thì toi đời!
Cũng may Lâm Bắc Phàm là một kẻ tình trường phong phú, hắn bèn nghiêm túc nói: “Bệ hạ, ngươi yêu ta không?”
Tử Nguyệt nữ đế gật đầu: “Yêu!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Yêu bao nhiêu?”
Tử Nguyệt nữ để thâm tình nói: “Rất yêu rất yêu!”
Lâm Bắc Phàm búng ngón tay: “Yêu là đúng rồi, yêu thì phải chia sẻ! Bệ hạ, ngươi nên chia sẻ tình yêu của mình cho người khác, như vậy thì mọi người mới cùng vui!”
Tử Nguyệt nữ đế: “…”
Phen này nàng còn cấu Lâm Bắc Phàm mạnh hơn.