Chương 1015 Có điều trẫm vẫn thích gọi ngươi là quân sư
- Trang Chủ
- Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
- Chương 1015 Có điều trẫm vẫn thích gọi ngươi là quân sư
Thế nhưng điều khiến người ta bất ngờ là nàng vẫn chưa chọn người cho vị trí thừa tướng và đại nguyên soái.
Trong lòng mọi người thắc mắc vô cùng, chẳng lẽ Tử Nguyệt nữ đế muốn độc chiếm đại quyền? Đúng lúc đó, Tử Nguyệt nữ đế lớn giọng nói: “Tại đây, trẫm muốn cảm ơn một người! Bởi vì trong chuyện khôi phục Tà Nguyệt, trong việc trẫm được đăng cơ, người đó đã ủng hộ giúp đỡ rất nhiều! Hắn đã giúp trẫm thực hiện được đại nghiệp trong vòng ba năm ngắn ngủi! Không có hắn thì sẽ không có huy hoàng ngày hôm nay!”
Mọi người kinh ngạc!
Không ngờ sau lưng nữ đế Tử Nguyệt và Tà Nguyệt hoàng triều lại có một cao nhân!
Ba năm thôi đã giúp nữ đế Tử Nguyệt thực hiện được đại nghiệp! Quá mạnh!
Có người không nhịn được hỏi: “Bệ hạ, người này là ai, có thể cho chúng ta biết không?”
Tử Nguyệt công chúa liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, nàng khó nén nổi vẻ ái mộ: “Người này chính là quân sư của trẫm, hắn là người vô cùng tài giỏi, có tài trị quốc! Nhìn khắp thiên hạ, thậm chí khắp lịch sử mấy ngàn năm cũng không tìm được ai như hắn!”
Mọi người lại càng kinh ngạc hơn nữa!
Người vô cùng tài giỏi, có tài trị quốc!
Nhìn khắp thiên hạ, thậm chí khắp lịch sử mấy ngàn năm cũng không tìm được ai như hắn!
Chuyện này…
Có phải hơi chém gió quá rồi không? Làm gì có một người giỏi như vậy?
Triệu Khoát ngồi bên cạnh Lâm Bắc Phàm nhịn không được mà nhìn hắn, hắn ta nhỏ giọng nói: “Mạt tướng thấy Tử Nguyệt công chúa đang nói ngươi đấy! Nhìn khắp thiên hạ này cũng chỉ có ngươi là tài giỏi như vậy thôi!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Bệ hạ, người đó là ai?” Có người không nhịn được hỏi.
Tử Nguyệt nữ đế lắc đầu, nàng cười: “Còn về người này là ai thì không được sự cho phép của người đó, trãm không thể nói! Thế nhưng trẫm muốn nói là trẫm không thể rời khỏi hắn, Tà Nguyệt cũng không thể rời khỏi hắn! Hắn có thể chống đỡ cả hoàng triều! Thế nên chức thừa tướng và nguyên soái trẫm sẽ để cho hắn!”
Mọi người kinh ngạc không thôi.
Thừa tướng và nguyên soái là hai chức vụ quan trọng, ấy vậy mà đều giao cho một người, đúng là quá hoang đường rồi!
Trong thiên hạ cũng chỉ có một người được như vậy thôi.
Thế nhưng chúng thần của Tà Nguyệt lại như hiểu được gì đó mà không ai phản đối cả.
Chẳng lẽ thực sự có vị quân sư này, hắn thật sự có bản lĩnh có thể khiến mọi người cảm phục?
Lúc này, Triệu Khoát lại sáp tới và nói: “Nguyên soái, mạt tướng cảm thấy Tử Nguyệt nữ đế đang nói ngươi đấy!”
Lâm Bắc Phàm: “Im miệng! Ngươi không nói chuyện cũng không ai bảo ngươi câm đâu!”
Triệu Khoát chỉ đành im miệng.
Lâm Bắc Phàm âm thầm thở phào một hơi, cũng may mà Tử Nguyệt công chúa biết ý, không nói hẳn tên hắn ta, bằng không hắn thực sự không đỡ nổi.
Tiếp đó, Tử Nguyệt công chúa đã thăng chức lên thành nữ đế bắt đầu đãi khách.
Mãi đến tối, mọi người mới trở về.
Có điều Lâm Bắc Phàm lại bị giữ ở lại.
Trong tòa cung điện chỉ còn hai người bọn họ.
Tử Nguyệt nữ đế ngồi trên long ỷ nhìn Lâm Bắc Phàm đứng phía dưới, nàng đắc ý: “Quân sư nhìn đi, mất biếtbao nhiêu năm cuối cùng trẫm cũng có được vương triều, ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy, cả quá trình công chúa điện hạ cũng không dễ dàng gì… À không, hiện giờ phải gọi là bệ hạ chứ, ha ha!”
“Có điều trẫm vẫn thích gọi ngươi là quân sư!”
Tử Nguyệt nữ đế nhảy xuống khỏi long ỷ và tới bên cạnh Lâm Bắc Phàm, nàng cười: “Quân sư, chiếc long ỷ này cũng có một phần của ngươi, ngươi mau ngồi đi!”
Nói đoạn, nàng bèn kéo Lâm Bắc Phàm về phía long ỷ.
“Hả… vậy sao được? Ta đâu phải hoàng đế…” Lâm Bắc Phàm thấy ngại.