Chương 1011 Dám uy hiếp trẫm sao?
- Trang Chủ
- Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
- Chương 1011 Dám uy hiếp trẫm sao?
“Thế nhưng nếu ta đem được hai nghìn vạn lượng về thì mọi chuyện sẽ khác ngay!”
Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói: “Ta sẽ đưa cho nữ đế số tiền này! Như vậy nữ đế chẳng cần làm gì mà vẫn được tiền, ngươi nói xem nàng có vui hay không? Hơn nữa, tiền này chỉ thuộc về một mình nữ đế, không tính vào quốc khố, nàng có thể dùng tùy thích…”
Tử Nguyệt công chúa hiểu ngay, điều này tương đương với việc dùng tiền mua chuộc nữ đế.
Quân sư làm ra chuyện phản bội triều đình như vậy, chắc chắn sẽ bị triều đình gây khó dễ. Thế nhưng nếu đưa tiền cho nữ đế, nữ đế hài lòng thì mọi vấn đề đều được giải quyết.
Mặc dù cách này thô bạo nhưng đúng là rất hữu dụng!
“Quân sư, không ngờ ngươi có thể nghĩ ra một cách như vậy, bản cung đã hiểu lầm ngươi rồi!” Tử Nguyệt công chúa xin lỗi.
“Công chúa điện hạ, ngươi có thể hiểu là được!” Lâm Bắc Phàm thấy an ủi vô cùng.
“Quân sư, ít hơn một chút được không? Hai nghìn vạn lượng nhiều quá rồi!” Tử Nguyệt công chúa lắp bắp. Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Công chúa điện hạ, không ít hơn được đâu, nhà địa chủ còn không thừa lương thực mà!”
Tử Nguyệt công chúa nhìn vẻ mặt của Lâm Bắc Phàm mà như trông thấy tâm tư của hắn. Mặc dù hắn sẽ đem tiền đi mua chuộc nữ đế, nhưng thể nào hắn cũng sẽ ăn bớt đi vài phần.
Nàng không muốn nói chuyện mà trực tiếp hành động.
Lâm Bắc Phàm không kịp phòng bị đã bị ôm chầm lấy, mặt thì bị hôn chùn chụt.
“Quân sư, hiện giờ ít hơn được chưa?”
Lâm Bắc Phàm bất khuất: “Không!”
“Ngươi nói lại lần nữa xem!”
Lâm Bắc Phàm gào lên: “Dù ngươi có lên giường với ta thì ta cũng không thỏa hiệp đâu!”
Cuối cùng Tử Nguyệt công chúa là người thỏa hiệp.
Hai ngàn vạn lượng thì hai ngàn vạn lượng, dù sao cũng đỡ hơn là cho nữ nhân kia, coi như nàng bỏ tiền ra để nuôi nam nhân.
Lấy tiền xong, Lâm Bắc Phàm lập tức viết hai bức thư cho Kiếm Tiên và Đao Thánh để bọn họ tới giúp đỡ. Không lâu sau, hai Tông Sư trẻ tuổi đã tới.
Có hai người giúp đỡ, Tử Nguyệt công chúa cực kì tự tin, nàng lại dẫn dắt nghĩa quân bùng dậy khởi nghĩa.
Hôm ấy, hơn năm mươi vạn quân chính quy tấn công kinh thành Đại Nguyệt.
Trừ năm mươi vạn quân chính quy này ra thì còn có hơn trăm vạn nông dân cũng hành động.
“Đại Nguyệt vô đạo, chúng ta phải thay trời hành đạo!”
“Lật đổ chế độ cũ, xây dựng vương triều mới!”
“Dân chúng chúng ta có thể làm chủ!”
Ngọn lửa ở Đại Nguyệt lại bốc lên.
Hoàng đế Đại Nguyệt đứng trên tường thành nhìn nghĩa quân người đông như kiến mà trong lòng bừng bừng lửa giận, hắn ta gào lên: “Các ngươi đúng là lũ chuột nhắt! Trước đó đã đánh cho tan tác rồi mà vẫn dám ló mặt ra nữa hả?”
“Tại sao không dám chứ?”
Tử Nguyệt công chúa đeo mạng che mặt xuất hiện, nàng lớn giọng nói: “Đại Nguyệt các ngươi vô đạo khiến dân chúng phải ly tán, đời sống cực khổ không thôi! Hành động này của chúng ta là đang thay trời hành đạo! Lật đổ Đại Nguyệt vương triều hủ bại để xây dựng một vương triều mới, giúp người dân có cơm ăn, có nhà ở, có áo mặc! Hoàng đế Đại Nguyệt, nếu ngươi biết điều thì mau chóng đầu hàng đi! Mở cổng thành cho chúng ta vào! Bằng không các ngươi sẽ không có kết cục đẹp đâu!”
“Đúng vậy! Mau đầu hàng đi!” Nghĩa quân ngoài tường thành kêu gào.
Hoàng đế Đại Nguyệt tức đến phát run: “Dám uy hiếp trẫm sao? Làm gì có cái lí ấy…”
Hắn ta nhìn về phía lão giả mặc hắc y đứng bên cạnh, cung kính nói: “Đại cung phụng, mong ngươi ra tay một lần nữa đánh tan bọn chúng! Nếu có thể giết hết thì càng tốt!”
Vị lão giả hắc y kia chính là Lang Nha Nguyệt – Tông Sư của Đại Nguyệt vương triều.
Đối phương nhận lệnh, hắn ta bình tĩnh vô cùng: “Vâng thưa bệ hạ! Bản tọa ra tay thì nhất định sẽ khiến bọn họ không còn đường mà đi về!”
Nói đoạn, ánh mắt hắn ta lóe lên.
Trong chớp mắt, hắn ta đã nhảy xuống tường thành rồi vụt đi, mang theo sát khí và xông đến chỗ Tử Nguyệt công chúa.
“Yêu nữ, chịu chết đi!”