Chương 229: Không ăn thì uổng quá!
Nói xong, Vân Đình lập tức đi ra ngoài, trong lòng suýt chút nữa không nhịn được mà cười to.
Xem ra, vận may của Vân Hạc không thể tốt được! Ngay ngày đại hôn, quân báo lại đưa tới!
Ngay cả đại hôn cũng quạnh quẽ, chuyện này nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!
Để xem thể diện của hắn để đâu! Lần này e là Vân Hạc sẽ tức giận hộc máu!
Oán hận về việc hôm qua bị Vân Hạc thắng hết ngân lượng của hắn ta lập tức tiêu tán rất nhiều.
Phủ Lục hoàng tử đang náo nhiệt, rất nhanh đã trở nên quạnh quẽ.
Ngoại trừ người bên Thẩm gia, cũng chỉ có Chương Hư không có chuyện gì làm ở lại.
Nhìn đại hôn quạnh quế, người trong phủ của Vân Hạc không khỏi hai mặt nhìn nhau
Sắc mặt của Thẩm phu nhân không mấy đẹp đẽ.
Ngày đại hôn của con gái duy nhất của Thẩm gia lại biến thành như vậy, thể diện của bà cũng có chút không chịu được.
Nhưng mà, quân tình khẩn cấp, bà cũng không thể trách móc.
Cũng không thể bắt Văn Đế và quần thần mặc kệ quân tình khẩn cấp, tiếp tục ở đây ăn uống đúng không?
“Lục điện hạ, đừng buồn.”
Chương Hư tiến lên an ủi: “Xảy ra loại chuyện này, cũng không còn cách nào. khác! Không sao, Chương Hư thần là người rảnh rỗi, hôm nay nhất định sẽ uống với người một buổi!”
“Thật ra ta cũng không sao cả, chỉ là Lạc Nhạn chịu uất ức rồi!”
Vân Hạc nhún nhún vai, lại vỗ vỗ tay Thẩm Lạc Nhạn, nghiêm túc nói: “Ngày khác ta nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng cho ngươi!”
“Ta cần hả?”
Thẩm Lạc Nhạn hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp nâng tay kéo khăn voan xuống: “Thay vì cười giả lả với người này người kia, còn không bằng thanh tịnh tự tại! Dù sao mỗi việc ta gả cho ngươi cũng đã bị chê cười không ít, giờ bị chê cười thêm ít nữa ta cũng không quan tâm.”
“Làm cái gì vậy!”
Thẩm phu nhân vội vàng tiến lên giúp Thẩm Lạc Nhạn đắp lại khăn voan, tức giận mắng: “Đi vào phòng đi! Đừng làm hỏng lễ nghĩa!”
“Con không đi đâu!”
Thẩm Lạc Nhạn lại lần nữa kéo khăn voan xuống, quệt miệng nói: “Dù sao cũng đã thành như vậy rồi, con còn chú trọng nhiều thế để làm gì?”
Tuy rằng miệng nói không để bụng nhưng trong lòng vẫn có chút hụt hãng.
Chuyện cả đời chỉ có một lần, lại trở thành như thế này, nếu nàng nói một câu không thấy khó chịu chút nào thì chắc chắn là giả.
Đương nhiên, nếu nói vô cùng vô cùng khó chịu thì cũng không đến mức đó.
Vốn dĩ nàng không thích mấy cái lễ nghi rườm rà trong hôn lễ, hiện giờ khách khứa đã giải tán gần hết, nàng cũng được tự tại chút, có thể tự do vỗ cánh.
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Vân Hạc liên tục gật đầu, cười ha hả nói: “Bây giờ chúng ta được tự tại thế này thì cứ tự tại! Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, chỉ cần chúng ta vui vẻ là được!”
Không sao cả! Dù sao những lễ nghỉ cơ bản cần làm cũng làm rồi. Hôn lễ à, sau này làm bổ sung cũng được!
Đến lúc đó, những người kia muốn tham gia hôn lễ của mình cũng chưa chắc có tư cách tham gia!
Diệp Tử thở dài, lại nói với Vân Hạc: “Ta đi kêu người trong bếp ngừng nấu đồ trước!”
Lúc này không có nhiều khách khứa.
Nhà bếp làm ra nhiều đồ ăn cũng sẽ không có ai ăn!
Trái lại khi nhìn thấy sẽ càng thêm bực bội. “Đừng đừng!”
Vân Hạc không để bụng mà cười cười, lập tức gọi Tả Nhậm tới: “Lập tức thúc ngựa chạy tới Miêu Nhĩ Sơn, gọi tất cả những người ở đó tới đây, hôm nay bổn điện hạ mượn yến hội không ai ăn này để đãi bọn họ một bữa no nê! Còn nữa, nói cho bọn họ, bổn điện hạ không nhận lễ vật, không nhận một đồng cắc nào, tới ăn tới uống là được, không được tặng quà!
Dù sao thì những món sơn hào hải vị đó cũng không tốn ngân lượng của mình.
Không ăn thì uổng quá!
“Vâng!”
‘Tạ Nhậm nhận lệnh, lập tức lao ra khỏi phủ. “Đây là ngươi đang lừa mình dối người!” ‘Thẩm Lạc Nhạn trừng mắt nhìn hắn.
Chẳng lẽ hắn kêu những người trong phủ binh tới góp đủ số lượng, thì người khác sẽ không biết đại hôn của lục hoàng tử hầu như không có khách khứa sao?
“Ta gọi cái này là không lãng phí thức ăn!”
Vân Hạc thản nhiên cười cười: “E là phòng bếp đã cắt xong đa số nguyên liệu rồi, chỉ dựa vào sức ăn của mấy người chúng ta thì ăn mười ngày mười đêm cũng không hết!”
‘Thẩm Lạc Nhạn hơi hơi há miệng, nháy mắt không phản bác được.
Đúng vậy!
Hôm nay chính là tiệc rượu trăm mâm!
Chỉ dựa vào mấy người ăn như bọn họ, e là hơn phân nửa thức ăn sẽ bị lãng phí!
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên của Vân Hạc, Thẩm phu nhân không nhịn được mà âm thầm gật đầu.
Rất tốt! Không màng hơn thua!
Là người có thể làm nên chuyện lớn!