Chương 4234 Khánh đại nhân chắc không đến mức vậy đâu?
- Trang Chủ
- Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
- Chương 4234 Khánh đại nhân chắc không đến mức vậy đâu?
Bây giờ có loa phát thanh rồi, thế nên viện Khu Mật yêu cầu Tây Xuyên giảm bớt số lượng đài đọc báo xuống còn bốn đài, ba người đưa thư rảnh rỗi có thể phụ trách dịch vụ chuyển phát đang càng ngày càng bận rộn.
Trừ việc này ra, viện Khu Mật còn nói, bởi vì số lượng loa phát thanh và bình ắc-quy sản xuất được có hạn, chỉ có thể trang bị cho thành Tây Xuyên bốn cái, còn phải dùng chung với những ngành khác.
Người đưa thư phải đọc báo mỗi ngày, thế nên loa phát thanh giao cho người đưa thư giữ và bảo vệ, nhưng nếu như gặp phải dịp đội Chung Minh cần mở đại hội, hoặc khi đoàn ca múa cần biểu diễn thì phải giao loa phát thanh cho bọn họ sử dụng.
Khánh Hâm Nghiêu lăn lộn ở chốn quan trường đã nửa đời người, lập tức hiểu ý người đưa thư ngoài mặt là đang xin phép anh ta, thực ra là sợ anh ta cướp loa phát thanh.
Thật ra thì người đưa thư đang lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, có thể trong mắt người đưa thư thì loa phát thanh là thứ vô cùng trân quý, nhưng trong mắt Khánh Hâm Nghiêu thì nó chẳng là gì.
Viện Khu Mật có thể gửi cho người đưa thư bốn chiếc loa phát thanh, chứng tỏ loa phát thanh cũng không phải là vật hiếm hoi đặc biệt gì, nếu như Khánh Hâm Nghiêu viết thư đòi, chắc chắn Kim Phi sẽ gửi tới cho anh ta một cái, sao có thể cướp đồ của người đưa thư chứ?
Anh ta chỉ là vì nghe thấy tin đồn, trong lòng tò mò nên mới tới xem thử mà thôi.
Hơn nữa thứ như loa phát thanh này, ở trong tay anh ta chỉ là một món đồ chơi nhỏ, nhưng ở trong tay người đưa thư và đoàn ca múa, lại là một món công cụ tuyên truyền vô cùng đắc lực, tiêu cục Trấn Viễn vừa bình định Trung Nguyên và Giang Nam, bây giờ chính là thời kỳ mấu chốt để ổn định lòng dân, khôi phục sản xuất, sự xuất hiện của loa phát thanh thậm chí còn hữu dụng hơn ba chục ngàn nhân viên hộ tống.
Bên nào nhẹ bên nào nặng, Khánh Hâm Nghiêu vẫn hiểu rất rõ.
Nhưng anh ta cũng không vạch trần việc đó, mà chỉ cười rồi trả thư của viện Khu Mật lại cho Trần Ngọc Kiệt: “Nếu viện Khu Mật đã ra yêu cầu rõ ràng, các ngươi cứ dựa theo chỉ thị của viện Khu Mật mà làm là được, có khó khăn gì thì có thể đến nha môn tìm ta!”
Nói xong anh ta bèn dẫn đội cận vệ rời đi.
Nhìn Khánh Hâm Nghiêu rời đi, những người đưa thư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại bắt đầu lo lắng: “Lão Trần, chúng ta không chọc giận Khánh đại nhân chứ? Ngài ấy liệu có làm khó chúng ta không?”
Mỗi lần đoàn ca múa tới Tây Xuyên biểu diễn bọn họ đều đến xem, trong vở kịch có nói, rất nhiều nhân vật lớn ngoài mặt thì đối xử với người nào cũng cười hì hì, lại ngấm ngầm sắp xếp người gây khó dễ cho đám thuộc hạ không nghe lời.
Những người đưa thư rất lo sợ Khánh Hâm Nghiêu cũng sẽ đối xử với bọn họ như vậy.
“Khánh đại nhân chắc không đến mức vậy đâu?” Trần Ngọc Kiệt nói: “Hơn nữa, thư của viện Khu Mật đưa tới đã nói rõ công dụng của loa phát thanh, chúng ta cũng thực sự không thể làm gì khác mà, Khánh đại nhân hẳn có thể hiểu nhỉ?”
“Chỉ mong vậy, “người đưa thư lớn tuổi thở dài, nhắc nhở: “Thời gian gần đây cũng phải làm việc cẩn thận vào, đừng để bị người khác bắt được điểm yếu!”
Mấy ngày sau đó, những người đưa thư làm việc cực kì cẩn thận, nhưng về sau thì phát hiện Khánh Hâm Nghiêu không có làm phiền bưu cục, những người đưa thư cũng dần dần quên chuyện này.
Cuộc sống hàng ngày cứ thế trôi qua, đúng như Khánh Hâm Nghiêu dự đoán, có sự trợ giúp của loa phát thanh, nhật báo và đoàn ca múa Kim Xuyên như hổ mọc thêm cánh.
Đặc biệt là diễn viên của đoàn ca múa, trước kia nhiều nhất thì một ngày biểu diễn một vở, hơn nữa cứ cách hai ba ngày thì phải nghỉ ngơi một ngày, nếu không sẽ khàn hết cả giọng, bây giờ có loa phát thanh rồi, bọn họ cũng không cần đọc lời thoại lớn tiếng như vậy nữa, không ít diễn viên một ngày có thể biểu diễn hai ba vở, đưa đến tác dụng cực lớn đối với công việc quảng cáo.
Trước khi bình định Trung Nguyên, Kim Phi đã ra chỉ thị rõ ràng cho tiêu cục Trấn Viễn và chia công việc thành hai bước chính.
Bước đầu tiên là dùng vũ lực giành chính quyền địa phương, bước thứ hai là ổn định tình hình địa phương, để người dân nhận biết, chấp nhận tiêu cục Trấn Viễn, sau đó tiếp tục sản xuất càng sớm càng tốt.
Việc truyền bá tư tưởng không phải chuyện một sớm một chiều là xong, nếu muốn để mọi người hiểu rõ tiêu cục Trấn Viễn, cách nhanh nhất không phải là giáo dục tư tưởng mà là lợi ích trực quan.
Vì vậy, dù có đi đến đâu, việc đầu tiên tiêu cục Trấn Viễn làm sau khi kiểm soát chính quyền địa phương là đánh cường hào chia ruộng đất và tuyên truyền một ít chính sách thuế lao dịch mới.
Trước đây người dân đã quá khốn khổ, bây giờ cuối cùng cũng có người nghĩ cho bọn họ, nên đương nhiên họ sẵn sàng ủng hộ tiêu cục Trấn Viễn.
Chỉ cần người dân an ổn, cho dù là có chút tàn dư của quyền quý và thổ phỉ cũng không thể gây rắc rối.