Chương 4228 Là vũ khí sao?
- Trang Chủ
- Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
- Chương 4228 Là vũ khí sao?
“Thỉnh thoảng cũng phải nghỉ ngơi, hãy coi đó như một ngày nghỉ cho chính mình”.
Kim Phi gọi Châu Nhi chuẩn bị một bình trà giải rượu.
Trà giải rượu vừa được mang lên, Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc đã tới.
Biểu cảm trên mặt Cửu công chúa lập tức trở lại trạng thái bình tĩnh, cô ấy đặt cốc trà giải rượu vừa uống hai ngụm xuống.
“Thưa tiên sinh, đây là thông tin về Nam Thiệu mà ngài yêu cầu ta thu thập”.
Tiểu Ngọc lấy ra một xấp tài liệu đưa cho Kim Phi: “Nam Thiệu không có nhiều liên hệ với chúng ta, tin tức mà chúng ta có thể thu thập được cũng tương đối ít. Ta đã sắp xếp người đến Nam Thiệu, nhưng sẽ mất kha khá thời gian để thu thập đủ tin tình báo và trở lại đây”.
“Không sao đâu, chuyện này không vội”, Kim Phi cầm xấp tài liệu và bắt đầu đọc.
Cái gọi là Nam Thiệu là một quốc gia nhỏ ở phía Tây Nam Đại Khang, kiếp trước nằm trên vành đai Vân Quý. Quốc gia này có diện tích nhỏ, dân số ít, nghe nói lãnh thổ có cả thảy một vạn ngọn núi lớn nhỏ.
Khoảng cách theo đường thẳng giữa Nam Thiệu và Xuyên Thục không xa lắm, nhưng giữa hai quốc gia có rất ít sự tiếp xúc.
Bởi vì hai nơi bị ngăn cách bởi núi non trùng điệp. Trong những khu rừng rậm không dấu chân người, lá rụng năm này qua năm khác tích tụ lại, sau khi thối rữa tạo thành chướng khí, không thể đi qua.
Điều quan trọng nhất là Nam Thiệu không giống như Thổ Phiên, Thổ Phiên thường khiêu khích gây hấn thậm chí có ý định chiếm lấy Xuyên Thục. Còn Nam Thiệu thì chỉ ẩn náu trong núi và hiếm khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Nhìn Kim Phi đang cẩn thận đọc thông tin, Thiết Thế Hâm khẽ cau mày.
Trước đây tiến đánh Giang Nam, khi đến được phía Nam nước Ngô, Thiết Thế Hâm đã đề nghị rút quân, vì xa hơn về phía nam là vùng Lĩnh Nam.
Lĩnh Nam của Đại Khang không phải là tên một đơn vị hành chính cụ thể mà là một danh từ địa lý, và nó cũng là một danh từ địa lý tương đối mơ hồ.
Khu vực phía Nam của Việt Thành Lĩnh, Đô Long Lĩnh, Manh Chử Lĩnh, Kỵ Điền Lĩnh, Đại Dữu Lĩnh đều được gọi là Lĩnh Nam.
Do khả năng sản xuất lạc hậu nên vùng Lĩnh Nam ngày nay khan hiếm đất canh tác, môi trường khắc nghiệt. Những thứ đó đồng nghĩa với nghèo đói, dân trí thấp, dân số cũng rất ít.
Trên danh nghĩa mà nói, Lĩnh Nam là lãnh thổ của Đại Khang, nhưng về cơ bản thì đều do các thủ lĩnh địa phương tự quản lý. Chỉ cần họ không xâm chiếm Đại Khang, Đại Khang cơ bản cũng không thèm quan tâm đến họ.
Chiến tranh là hố lửa đốt tiền, bình định vùng Lĩnh Nam cần rất nhiều nhân lực và vật lực. Mà sau khi bình định được, lợi ích sẽ rất nhỏ, có lẽ ngay cả số tiền bỏ ra cho chiến tranh cũng không hoàn lại được. Với tính cách của Kim Phi, sau khi chiếm được Lĩnh Nam, có khi y còn yêu cầu triều đình trợ cấp cho nơi này.
Vì vậy, theo Thiết Thế Hâm, việc tấn công Lĩnh Nam là điều vô ích và hoàn toàn không cần thiết.
Tuy nhiên, Kim Phi nhất quyết muốn bình định nơi này, Cửu công chúa cũng cho rằng Lĩnh Nam luôn là lãnh thổ của Đại Khang và không có lý do gì để không lấy lại. Thiết Thế Hâm không thể chống lại hai người họ nên không còn cách nào khác ngoài đồng ý.
Bây giờ nhìn ý đồ của Kim Phi, xem ra y muốn điều động quân đội tới cả Nam Thiệu xa xôi. Thiết Thế Hâm không thể ngồi yên nữa, ngập ngừng hỏi: “Tiên sinh, ngài đang tìm kiếm thông tin về Nam Thiệu là vì muốn điều binh tới đó sao?”
“Ừm”, Kim Phi khẽ gật đầu.
“Đại nhân, động binh cũng phải có lý do, ban đầu tiến vào Lĩnh Nam thì có thể. Bởi Lĩnh Nam từ trước đến nay là lãnh thổ của Đại Khang, nhưng Nam Thiệu không phải lãnh thổ của Đại Khang, cũng chưa bao giờ xâm phạm Đại Khang. Tại sao ngài lại muốn tấn công họ…”
“Không, Nam Thiệu cũng là địa phận của Đại Khang!” Kim Phi trực tiếp ngắt lời Thiết Thế Hâm: “Nam Thiệu hay Thổ Phiên hay Đông Man đều là lãnh thổ của Đại Khang!”
Lãnh thổ của Đại Khang ở kiếp này chỉ có thể lớn hơn kiếp trước, không được phép nhỏ hơn kiếp trước, đây là nỗi ám ảnh của Kim Phi và cũng là điều y vô cùng xem trọng.
Điều này hoàn toàn tương đồng với chí hướng của Cửu công chúa nên y nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ Cửu công chúa.
Kim Phi và Cửu công chúa đều đưa ra quyết định như vậy, Thiết Thế Hâm có phản đối cũng vô ích. Ông ta thở dài, đang chuẩn bị quay lại mở cuộc họp để chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo thì đột nhiên nghe thấy Kim Phi nói với Tiểu Ngọc: “Đúng rồi, sau khi cuộc họp kết thúc hãy cùng ta đến phòng thí nghiệm. Ta đã tạo ra một món đồ mới mà đội Chung Minh có thể sử dụng”.
Nghe Kim Phi nói như vậy, không chỉ Tiểu Ngọc cùng Thiết Thế Hâm đều tò mò mà ngay cả Cửu công chúa cũng quay đầu nhìn sang: “Phu quân, chàng lại chế tạo ra cái gì? Là vũ khí sao?”