Chương 891: Công chúa điện hạ
Con người có đôi khi sau khi ỷ lại quá lâu sẽ rất tự nhiên mà tạo thành phản xạ đi ỷ lại.
Người trung niên bên cạnh tên là Hoàng Luân, cũng là một người phụ trách tình báo của Giang Siêu.
Người này đã từng đọc qua đủ thứ thơ văn, cũng xem như một người đọc sách kiến thức đầy mình.
“Công chúa điện hạ, việc này phải do chính ngài quyết định. Tiên sinh nhà ta nói, chỉ trợ giúp, không đề nghị.
Cuối cùng, chuyện có thành hay không là do chính ngài mà thôi.”
Hoàng Luân lắc đầu nói với Gia Luật Vân Yến.
Nói đến đây, giọng nói của ông ta lại thay đổi: “Mấy ngày trước, người Nữ Chân đã qua thăm hỏi tiên sinh nhà chúng ta, mục đích của bọn họ là muốn mời tiên sinh nhà chúng ta liên thủ…”
Ông ta làm Gia Luật Vân Yến đang ngồi trên ghế chủ nhân vội vàng lộ vẻ tò mò.
Người thanh niên đứng yên cũng tỏ ra chờ mong, nhưng vẻ mặt lại rất đắc ý.
Hắn ta biết Hoàng Luân trước mặt là người nào, cũng biết vì sao Gia Luật Vân Yến lại có thể chiếm được một phần ba lãnh thổ.
Nếu như không có quân Con Cháu của Giang Siêu ra tay hỗ trợ, chỉ dựa vào bản thân Gia Luật Vân Yến, muốn phụ quốc là chuyện không thể.
Nhưng bên phía Giang Siêu sau khi nghe chuyện ky binh thảo nguyên xâm phạm có lẽ cũng chọn hợp tác với Nữ Chân bọn họ.
“Vậy Giang tiên sinh đã trả lời như thế nào…” Gia Luật Vân Yến không nhịn được sự tò mò mà vội vàng hỏi Hoàng Luân.
Hoàng Luân nhìn Gia Luật Vân Yến, rồi lại nhìn về phía người thanh niên với vẻ mặt đắc ý ở phía dưới, giễu cợt nói:
“Từ trước đến nay người Kim vô sỉ hèn hạ, không bao giờ tuân thủ hứa hẹn.
Hợp tác với bọn họ so với tranh ăn với hổ thì không hề khác nhau. Hơn nữa, người dân Trung Hoa chúng ta cũng không thể được cho tha thứ những tổn thương mà người Nữ Chân gây ra cho Trung Hoa chúng ta, tiên sinh đương nhiên từ chối rồi.”
Nói đến đây, giọng nói của ông ta còn quỷ dị: “Không chỉ có như thế… Tiên sinh còn…”
Ông ta dừng lại một chút, nhìn về phía người thanh niên vừa chờ mong vừa tức giận.
Vẻ mặt này của ông ta làm thanh niên rất kinh ngạc, sự tức giận càng tăng thêm mấy phần.
“Hừ… Tiên sinh của các ngươi đúng là có tâm nhìn hạn hẹp.
Nếu như chúng ta không hợp sức thì sao có thể chiến thắng được lũ thảo nguyên man rợ kia. Lúc ấy tiên sinh của các ngươi sợ là sẽ phải hối hận…”
Hắn ta tức giận nói với Hoàng Luân.
Hoàng Luân nghe vậy thì mắt sáng lên, lạnh lùng nói: “Tâm nhìn hạn hẹp? Ngươi thật là to gan, người Nữ Chân các ngươi không chống lại được những thảo nguyên man rợ ấy, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc người Hoa chúng ta cũng không làm được.”
“Đừng quên, Nữ Chân các ngươi bị quân Con Cháu của Trung Hoa chúng ta đánh cho tàn phế. Hơn nữa, người Hoa chúng ta cũng khinh thường làm bạn với loài sói. Tiên sinh chỉ truyền một câu lại cho hoàng đế Nữ Chân của ngươi và những người thảo nguyên man rợ ấy. Người tẩn thương đến Trung Hoa chúng ta, xa đến đâu cũng giết…”
“Đúng rồi, quên nói với ngươi, tên sứ giả mà hoàng đế của các ngươi phái đến chỗ tiên sinh bây giờ chỉ còn một cái đầu được trả lại cho Kim Hoàng của các ngươi mà thôi…”
Nói xong, Hoàng Luân lộ vẻ nghiền ngẫm.
Ông ta vừa dứt câu, người thanh niên trước mặt cũng nhất thời tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó là hoảng sợ và không thể tin.
Hắn không thể nghĩ đến việc Giang Siêu lại quả quyết như vậy, không đồng ý kết mình còn chưa tính, lại còn trực tiếp giết chết người đi hợp tác.
Lúc này, thanh niên thấy được ánh mắt nguy hiểm của Gia Luật Vân Yến mà vô cùng sợ hãi.