Chương 890: Công chúa Vân Yến
Ở chỗ ngồi đầu tiên bên trái là một người thanh niên người Trung Hoa hơi mập mạp có bộ râu được cắt gọn gàng trên môi.
Người đang đứng trước mặt là thanh niên người Hoa, tuy nhiên, hắn ta lại mặc quan phục của người Nữ Chân.
Hắn ta kiêu ngạo nhìn Gia Luật Vân Yến đang ngồi trên ghế chủ.
“Công chúa Vân Yến, đề nghị của bệ hạ nhà ta ngài thấy sao.
Đừng quên rằng dù các ngài đã chiếm được một phần ba thổ địa nhưng nền móng của các ngài chưa ổn định, lúc nào cũng có thể bị Đại Kim ta tiêu diệt.”
“Chỉ cần các ngài chịu xuất binh giúp Đại Kim chúng ta đánh lùi ky binh thỏ nguyên, Đại Kim chúng ta đều ý thừa nhận Khiết Đan các ngài phục quốc.
Một phần ba lãnh thổ bị các ngài cướp mất cũng không cần trả lại nữa…”
“Công chúa Vân Yến hẳn là hiểu rõ, nếu như Đại Kim chúng ta thật sự thua thì người xui xẻo chính là các ngài.
Những người thảo nguyên đó có dã tâm rất man rợ. Công chúa hẳn đã học qua điển tích môi hở răng lạnh của Trung Hoa chứ.
“Bản tướng tin chông chúa sẽ đưa ra quyết định chính xác…”
Nói đến đây, tên thanh niên người Trung Hoa này rất chắc chắn, cứ như Gia Luật Vân Yến ở trước mắt không có khả năng lựa chọn khác vậy.
Lại nhắc đến, ky binh thảo nguyên đến quá đột ngột, hơn nữa lại có xu thế diệt sạch tất cả. Nghe truyền rằng có rất nhiều tiểu quốc ở tây bộ đã bị ky binh thảo nguyên tiêu diệt.
Không lao lâu sau, bọn họ có thể bừa bãi tàn phá lãnh địa của nước Kim, sau đó cũng chiếm đoạt đi tộc Khiết Đan mà Gia Luật Vân Yến đã rất vất vả mới xây dựng lại được.
Hắn ta tin tưởng Gia Luật Vân Yến không phải người ngu ngốc, phải lựa chọn như thế nào nàng ta cũng hiểu rõ.
Chỉ là, cách nói chuyện của hắn ta cũng quá kiêu ngạo, làm mọi người của tộc Khiết Đan cực kỳ phẫn nộ.
Cái gì gọi là chấp nhận sự tồn tại của bọn họ, cái gì gọi là không cần trả lại lãnh thổ?
Nói cứ như bọn họ cướp lãnh thổ của nước Kim không bằng. Muốn nói thì cũng là người Nữ Chân cướp đất của tộc Khiết Đan bọn họ mới đúng.
Dù đất của bọn họ có một phần là cướp từ tay Đại Triệu, có một phần là chiếm từ Tây Hạ. Nhưng trước khi người Nữ Chân chiếm mất, tất cả phần lãnh thổ ấy đều thuộc về tộc Khiết Đan.
Dù một đám người KHiết Đan rất phẫn nộ nhưng mọi người cũng hiểu thanh niên trước mặt nói không sai, bộ tộc thảo nguyên mà bọn họ đang phải đối mặt thật sự quá mạnh mẽ.
Bọn họ tin chắc có thể dây dưa chiến đấu với người Nữ Chân, nhưng không có lòng tin có thể chiến đấu với ky binh thảo nguyên có sức mạnh kinh người.
Gia Luật Vân Yến cau mày nhìn thanh niên trước mắt, sau đó lại nhìn về người trung niên mập mạp ngồi bên trái ghế chủ.
“Hoàng đại nhân, chuyện này, ngươi thấy sao? Hay là, tiên sinh nhà ngươi có dặn dò gì không?”
Gia Luật Vân Yến cẩn thận dò hỏi.
Chuyện này nàng ta cũng không biết nên xử lý thế nào. Dù người Nữ Chân đáng hận nhưng so với sự uy hiếp mà ky binh thảo nguyên mang đến, nàng ta cũng cảm thấy nên tạm thời buông bỏ hận thù, một lòng đối ngoại.
Chỉ là, đội viên đội đặc chiến mà Giang Siêu phái đến hỗ trợ Gia Luật Vân Yến gần đây không chỉ huấn luyện được một nhóm binh sĩ có thực lực tốt mà còn giúp nàng ta cướp về vài thành liên tục.
Sự tin tưởng của nàng ta đối với Giang Siêu đã lên đến đỉnh điểm.
Nàng ta nhớ đến chuyện ngày xưa Giang Siêu nói sẽ giúp nàng ta phục quốc, lúc đó vì nàng ta không còn lựa chọn nào khác nên mới chọn tin tưởng Giang Siêu.
Khi đó, nàng ta cũng không hề hy vọng gì vào lời hứa hẹn của Giang Siêu.
Nhưng ai nghĩ đến, cuối cùng, Giang Siêu không chỉ để người dưới trướng giúp nàng ta liên hệ với những người dưới trướng khi xưa mà còn giúp nàng ta phát động chiến tranh vũ trang, lại phái người giúp nàng ta đoạt thành.
Nếu không có Giang Siêu, nàng ta sẽ không có tất cả những gì ngày hôm nay.