Chương 7 “Ngươi vất vả rồi.”
Chương 7: Lật thẻ bài
“Người là Hoàng thượng, muốn thương yêu cũng phải cân bằng, phải không?”
“Hoàng thượng, lão thần cũng chỉ vì nghĩ cho người, không phải người lo lắng… có một gia tộc cường đại sao? Người phải sủng hạnh các phi tần do các đại thần đưa vào trong cung…”
Lão già xấu xa… trong lòng Hiên Viên Bình tức giận chửi rủa, nhưng trên khuôn mặt anh tuấn vẫn nở nụ cười, nghiêm túc gật đầu:
“Liễu ái khanh nói có lý.”
“Hoàng thượng, lão thần cũng có một đứa con gái, vào cung được hai năm…”
Hộ bộ Thượng thư vội vàng quỳ sụp xuống đất, ánh mắt nóng rực, mong đợi nhìn Hoàng đế.
Bàn tay dưới gầm bàn của Hiên Viên Bình siết chặt, nếu các triều thần vì điều này mà mức độ hợp tác trong việc giải quyết công việc tăng lên, thì việc sủng hạnh các phi tần khác là điều dễ hiểu, nhưng… nhưng nàng ta là nữ nhân mà…
Xem ra chỉ có để Triệu Tuấn Hào giúp đỡ…
Vì để triều đình Đại Hạ thịnh vượng, chỉ đành hy sinh hắn…
Hiên Viên Bình xoa ấn đường, sau đó trầm giọng nói:
“Yên tâm đi, chư vị ái khanh, trẫm nhất định sẽ mưa phùn thấm đều.”
Trung thư lệnh và sáu thượng thư thuộc các bộ khom người.
“Hoàng thượng thánh đức hoành chiếu, các lão thần nhất định sẽ cố hết sức tuân mệnh!”
“Lui ra đi.” Hiên Viên Bình uy nghiêm nói.
Trung thư lệnh và sáu thượng thư cáo lui, đẩy cửa Ngự Thư Phòng ra, sau đó cung kính đóng lại.
Ngoài cửa vang lên tiếng hoan hô, đó là giọng nói của một trong sáu thượng thư.
“Xem ra cuộc chiến tranh giành long tử đã như cung tên lên dây, mấy lão già thị tộc kia đều có con gái trong hậu cung, rất nhanh thôi bọn họ cũng sẽ không kiềm chế được!”
Hiên Viên Bình ở trong thư phòng nghe rõ ràng, ánh mắt giật giật, xoa ấn đường, chuẩn bị quay về tìm Triệu Tuấn Hào.
Nàng ta đang không biết phải làm sao.
“Không ngờ trẫm ổn định triều đình, còn phải dựa vào tên tiểu tử Triệu Tuấn Hào kia.”
Tẩm cung Hiên Viên Hoàng.
Triệu Tuấn Hào đang ngồi trên ghế, xì xụp húp đồ ăn nhẹ của Ngự Thiện Phòng.
Xung quanh hắn có ba thái giám và hai cung nữ, bọn họ đều biết đây là thái giám do bệ hạ đích thân bổ nhiệm, độc nhất vô nhị, lúc này bọn họ đang nịnh nọt hắn.
“Triệu đại nhân đẹp trai.”
“Triệu đại nhân thật là đẹp trai.”
“Triệu đại nhân thật là đẹp trai nha.”
“…”
Triệu Tuấn Hào bị nghẹn, lầu bầu nói: “Đổi từ khác đi chứ?”
Bọn thái giám gãi đầu, bọn họ chưa từng đến trường học, không biết khen thế nào, cũng không thể khen rồng giữa bầy người được? Như vậy sẽ bị chặt đầu.
Hai cung nữ thông minh hơn, ngồi vào lòng Triệu Tuấn Hào, trêu chọc hắn.
“Đại nhân thật mạnh mẽ, khi đến gần đại nhân, lập tức cảm nhận được sự ấm áp.”
Ba tên thái giám trợn mắt, chạy đến sau lưng Triệu Tuấn Hào, ra sức đấm bóp cho hắn.
Triệu Tuấn Hào thân cận với Hoàng thượng, trong mắt bọn họ, đây là ân huệ của Hoàng thượng, bọn họ đều là tiểu thái giám, nhưng thân phận hoàn toàn khác nhau.
Bọn họ phục vụ trong tẩm cung Hoàng thượng nhiều năm, không nhận được đặc ân của Hoàng thượng, giờ phút này bọn họ đều đến nịnh nọt Triệu Tuấn Hào, học hỏi ít kinh nghiệm hoặc tìm kiếm sự che chở.
Triệu Tuấn Hào vừa ăn bánh, vừa nhíu mày, đương nhiên sẽ không để chuyện nhỏ nhặt trước mắt làm cho bối rối.
Ngược lại vừa vặn có thể lợi dụng bọn họ hỏi chút chuyện của Tam thúc công, trước kia vì bảo vệ hắn, Tam thúc công đã giấu kín mối quan hệ của bọn họ, chuyện này rất ít người biết.
“Đúng rồi, các vị huynh đệ tỷ muội, trong cung hoàng hậu nương nương có một lão công công y thuật rất giỏi, các ngươi biết không?”
Triệu đại nhân xưng huynh gọi đệ với ta, trong lòng hắn có ta… hai mắt của ba tên thái giám sáng lên, đầu óc hoạt động, thuận theo lời Triệu Tuấn Hào nói:
“Triệu đại nhân, ngài đang nói Triệu công công cùng họ với ngài sao?”
“Ông ấy thường xuyên tiếp tế giúp đỡ cho bọn ta, sao bọn ta không biết chứ?”
“Đúng đúng, Triệu công công thuật lợi hại, không chỉ chữa bệnh cho Hoàng hậu nương nương, thỉnh thoảng còn chữa bệnh cho bọn ta nữa.”
“Ôi, đáng tiếc.
Những nô tài địa vị thấp hèn như bọn ta, khi bị bệnh, sẽ không có thái y khám cho, chỉ có thể tự sinh tự diệt.
May mà có Triệu công công giúp đỡ, nhiều năm qua số cung nữ thái giám trong cung chết cực ít.”
“Bọn ta đều nhớ ông ấy, nhưng đáng tiếc, ôi, trước đó vài ngày, ông ấy đã qua đời… quá đột ngột, e rằng ông ấy mắc phải bệnh hiểm nghèo gì đó…”
“Cũng khó nói lắm.” Cung nữ nằm trong ngực Triệu Tuấn Hào mím môi.
Hai mắt Triệu Tuấn Hào sáng lên, xoa xoa eo và mông cung nữ, cười nói:
“Ồ, sao mà khó nói?”
Cảm nhận được bàn tay to lớn của Triệu Tuấn Hào đang dạo quanh, cung nữ nịnh nọt nói:
“Triệu đại nhân, ngươi thật xấu nha, ta sẽ không nói cho ngươi…”
Triệu Tuấn Hào buông tay: “Vậy ta không sờ nữa.”
“Ngươi sờ đi, ngươi sờ đi, Bình Nhi nói cho ngươi.” Cung nữ tên Bình Nhi thẹn thùng, cầm tay Triệu Tuấn Hào đặt lên mông nàng ta:
“Ta nghe Tiểu Lý Tử nói, vào ngày gã đến cung Tiêu Thục phi, thấy Đại tổng quản lấm la lấm lét chạy đến chỗ ở của Triệu công công, sau đó hai ngày, Triệu công công đột ngột qua đời, đại nhân, ngươi nói xem có phải quá đúng lúc không…
Nhưng Đại tổng quản, quyền thế quá lớn, ai dám nói ông ta chứ?
Chuyện này không có người điều tra, đối với các chủ tử mà nói thì không phải chỉ là một người hầu chết thôi sao…”
Đại tổng quản thái giám… trong mắt Triệu Tuấn Hào hiện lên tia lạnh lẽo, trên mặt không lộ ra vẻ tức giận mà cười nhéo mũi cung nữ Bình Nhi:
“Ngươi nha ngươi nha, cái gì cũng dám nói.”
“Có đại nhân che chở, ta không sợ gì cả.” Bình Nhi bĩu môi.
“Lộc cộc lộc cộc lộc cộc…”
Tiếng bước chân đều đặn dần dần đến gần, Hiên Viên Bình quay về, thấy cảnh này, lông mày nhíu chặt, tức giận nói:
“Các ngươi thật to gan!”
Cung nữ thái giám nhất thời hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, Triệu Tuấn Hào thấy Hiên Viên Bình đến, trước mặt người ngoài cũng phải giữ thể diện cho nàng ta, hắn đứng dậy chào hỏi.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Hiên Viên Bình hít thật sâu, nghiến răng nghiến lợi, sau đó tiếp tục hít thật sâu, bình tĩnh nói: “Các ngươi lui xuống đi, Tiểu Triệu Tử ở lại.”
“Vâng thưa Hoàng thượng.”
Mấy tên thái giám cung nữ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy rời đi, đồng thời trong lòng bọn họ nảy sinh sự kính sợ Triệu Tuấn Hào, thấy Hoàng thượng đến mà không quỳ, đây là chuyện mà bọn họ không dám nghĩ tới.
Sau khi thái giám và cung nữ rời đi, Hiên Viên Bình cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Triệu Tuấn Hào.
“Triệu Tuấn Hào, ngươi đúng là to gan, dám kéo bè kéo cánh.”
Triệu Tuấn Hào nhún vai nói: “Bọn họ kéo đến liên quan gì đến ta, nếu bệ hạ muốn buộc tội để ta lập công chuộc tội, thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo.”
“Tiểu tử ngươi thông minh đấy.”
Hiên Viên Bình đành phải trịnh trọng nói: “Rất nhiều đại thần sau khi biết tin Hoàng hậu được sủng hạnh, đã yêu cầu những phi tần khác cũng phải được mưa phùn thấm đều, chuyện này, ngươi phải giúp trẫm!”
Nàng ta tưởng Triệu Tuấn Hào sẽ không từ chối.
Xét cho cùng, những phi tần đó đều là tuyệt sắc giai nhân, đàn ông không thể cự tuyệt.
Nhưng Hiên Viên Bình vẫn đánh giá thấp Triệu Tuấn Hào.
“Không giúp, người muốn bán tình yêu của ta, để ta gánh nợ lương tâm trên lưng!” Triệu Tuấn Hào nghiêm túc lắc đầu.
Hai tay Hiên Viên Bình siết chặt, uy hiếp nói: “Nếu không giúp, ta sẽ khiến ngươi không có chỗ đứng trong hậu cung!”
“Hiên Viên Bình, người đã từng nghe, một giọt tinh mười giọt máu chưa?” Triệu Tuấn Hào vỗ bàn nói:
“Ta đã đổ máu vì người!”
Trán Hiên Viên Bình khẽ nhăn, tròng mắt lóe lên, nhìn Triệu Tuấn Hào khí thế hung hăng, biết mình còn nhờ đến hắn, lời nói không nên quá gay gắt, vì vậy nàng ta nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng như dỗ dành một đứa trẻ:
“Trẫm cho ngươi vinh hoa phú quý… hậu cung ổn định thì triều đình mới ổn định, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi.”
Là người hết cách, người muốn ta ngủ với phụ nữ của người, không thể trách ta…
Triệu Tuấn Hào làm ra vẻ bất đắc dĩ:
“Người mệt mỏi vì trăm công nghìn việc, thế ta không mệt mỏi vì trăm công nghìn việc sao? Nhưng ai bảo người là Hoàng thượng chứ? Thôi, ta đồng ý với người.”
Nhìn Triệu Tuấn Hào miễn cưỡng đồng ý, Hiên Viên Bình thở phào nhẹ nhõm, nhớ đến ngày hôm qua hoàng hậu quấn lấy mình, đúng là mệt mỏi, nàng ta dùng ánh mắt cảm kích nhìn Triệu Tuấn Hào, sau đó vỗ vai Triệu Tuấn Hào:
“Ngươi vất vả rồi.”
Triệu Tuấn Hào thuận tay đè bàn tay mịn màng của Hiên Viên Bình, vuốt ve nói:
“Có thể dốc sức vì bệ hạ, là vinh hạnh của ta, nhưng ta cũng mong bệ hạ hiểu cho ta, dù sao, đây cũng là công việc vất vả.”
Sao lại cảm thấy có gì đó không đúng… Hiên Viên Bình khẽ cau mày, sau đó nàng ta mới phản ứng lại, nhanh chóng rút tay ra, trên tay còn lưu lại hơi ấm của Triệu Tuấn Hào khiến gò má nàng ta nóng bừng, thầm khinh bỉ trong lòng, Triệu Tuấn Hào quá tự nhiên, làm nàng ta khó mà nhận ra.
“Vậy ta về chuẩn bị, khi nào người muốn sủng hạnh phi tần khác cứ báo cho ta biết.”
“Không cần chuẩn bị, ngay tối nay.”
“???”
Không thèm để ý đến đôi mắt đang mở to của Triệu Tuấn Hào, Hiên Viên Bình vỗ tay.
“Đưa lên đi.”