Chương 1: Bí mật của Hoàng đế
“Nương nương, ta chỉ chà ở bên ngoài thôi, người đừng căng thẳng.”
“Hừ… Không được, ta ra lệnh cho ngươi vào đây ngay lập tức!”
Vương triều Đại Hạ.
Tẩm cung hoàng hậu.
Tiếng ngân nga thoải mái vang vọng từ trên chiếc ghế phượng, áo choàng của Độc Cô hoàng hậu Đại Hạ rơi xuống dưới thắt lưng thon thả, lộ ra tấm lưng trắng như tuyết, mà lúc này lại có đôi tay đàn ông đang vuốt ve nó.
“Vậy nương nương phải cố chịu nhé.”
“Hì… Tiểu Triệu Tử à thật thoải mái…”
Một thái giám khôi ngô đang ngồi bên cạnh ghế phượng, thấy dáng vẻ thoải mái của hoàng hậu, trong lòng Triệu Tuấn Hào thầm cười.
Sao có thể không thoải mái chứ?
Xuyên không tới thế giới này ba năm rồi, Triệu Tuấn Hào vẫn luôn khổ công rèn luyện y thuật với Tam thúc công, tự đánh giá bản thân đã rất thành thạo kỹ thuật châm cứu Thái Ất Huyền này rồi.
Kiếp trước, Triệu Tuấn Hào sống trong ngu muội cả nửa đời người. Không tiền, không thế, vợ lại ngoại tình. Vậy nên kiếp này, hắn muốn dùng y thuật này để kiểm soát hoàng cung, say ngủ trên đùi của người đẹp.
Nhìn người phụ nữ vô cùng xinh đẹp ở trước mặt, Triệu Tuấn Hào bắt chéo hai chân, tránh để người ta phát hiện ra khí phách đàn ông của hắn.
Dù sao hắn chỉ là thái giám giả, là đàn ông chân chính.
Tam thúc công Triệu Thủ của nguyên chủ là Đại thái giám ở hậu cung. Sau khi biết được đứa con trai duy nhất của nhà Lão Triệu -Triệu Tuấn Hào bị đưa vào trong cung, ông ta đã dùng thủ đoạn để Triệu Tuấn Hào làm Tiểu thái giám trong hậu cung mà không cần phải “làm sạch” bản thân, đồng thời vẫn có thể bảo vệ được hắn.
Không biết vì sao, Tam thúc công lại đột nhiên qua đời cách đây bảy ngày trước, thân phận thái giám giả của Triệu Tuấn Hào cũng không còn ai biết đến nữa. Nhưng…
Cũng vì vậy mà Triệu Tuấn Hào mất đi sự che chở.
Trong chốn hoàng cung thâm sâu này, ta đã không còn người thân, vậy nên mỗi bước đi đều phải thật cẩn thận từng chút một!
Còn nữa, người giết hại Tam thúc công, rốt cuộc là ai?
Tâm trạng của Triệu Tuấn Hào đang hỗn độn, hắn rút châm bạc ra, tiếp tục xoa bóp tấm lưng xinh đẹp.
“Thuật châm cứu và xoa bóp này của ngươi thật khiến ta mở mang tầm mắt. Chẳng trách Lão Triệu lại hết lòng tiến cử ngươi cho ta như vậy.”
“Nô tài tạ ơn hoàng hậu khen ngợi. Châm cứu xoa bóp, cầu con trợ dương, chăm sóc dung nhan nô tài đều thông thạo. Sau này nếu hoàng hậu có việc gì cần sai bảo, thì có thể tìm nô tài. Được dốc sức mình vì nương nương chính là phúc phần mà kiếp trước tiểu nhân tu được. Từ giờ trở đi, nô tài nhất định sẽ dốc hết lòng trung thành của mình.”
Cái gì cũng có thể bị vạch trần nhưng chỉ có lời nịnh bợ là không. Triệu Tuấn Hào biết, bây giờ hắn đang cần gấp một chỗ dựa vững chắc.
Mà Độc Cô Nhã Băng chính là chỗ dựa vững chắc nhất trong hoàng cung này.
Tiên đế qua đời, Tân đế bất tài, quyền lực đất nước nghiêng về một bên. Dòng họ Độc Cô là khai quốc vương tộc, quyền lực áp đảo. Độc Cô Nhã Băng thân là hoàng hậu chỉ còn thiếu bước buông rèm chấp chính thôi.
Hai tay Triệu Tuấn Hào đỡ thắt lưng nhỏ nhắn nhưng đầy gợi cảm của Độc Cô hoàng hậu. Đúng là một cặp mông cong đầy đặn săn chắc.
Đại bàng một ngày bay lên cùng gió, bay thẳng lên eo… khụ… bay thẳng lên trời chín vạn dặm. Triệu Tuấn Hào ta, nhất định sẽ không làm mất mặt người xuyên không!
“Tiểu Triệu Tử.”
“Có nô tài.”
Độc Cô Nhã Băng phất tay, tất cả những cung nữ xung quanh đều lui hết xuống dưới.
“Ngươi nói ngươi có thể cầu tử trợ dương. Vậy ngươi nói xem, vì sao bệ hạ lại không chạm vào ta?”
Trên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Độc Cô hoàng hậu lại có thêm nét quyến rũ do thoải mái mà vô tình lộ ra. Sau khi xoa bóp xong, nàng mặc lên người bộ quần áo gấm lụa mỏng bó sát người, tôn lên cơ thể mềm mại, quyến rũ và duyên dáng.
Hả?
Hoàng đế chưa từng chạm vào Hoàng hậu sao?
Tuyệt phẩm như vậy, thế mà chồng nàng lại không động vào?
“Hồi bẩm nương nương, nô tài phải khám cho bệ hạ mới biết được.”
“Vậy ngươi đi xem đi, ta đã nhiều lần cho thái y tới chẩn bệnh cho bệ hạ, nhưng đều không tìm ra nguyên nhân, ngược lại còn bị bệ hạ giết chết.”
???
Mẹ kiếp, thế mà nương nương lại bảo ta đi hả?
Độc Cô Nhã Băng nhìn Triệu Tuấn Hào: “Ngươi chỉ là một tên thái giám nhỏ bé, nói không chừng bệ hạ sẽ không đề phòng ngươi đâu. Bệ hạ bây giờ đang ở điện Nghị Sự, ngươi và Thanh Nhi qua đó một chuyến, tìm hiểu nguyên nhân.”
Độc Cô Nhã Băng lại nói thêm một câu: “Nếu không tìm được nguyên nhân, mang đầu tới gặp ta.”
“Nô tài đi ngay.”
Mặt Triệu Tuấn Hào co giật.
Chết rồi!
Sắp chết tới nơi rồi!
Tam thúc công ta có lỗi với thúc!
Hai tay Triệu Tuấn Hào lồng vào tay áo, mang theo nụ cười cứng ngắc mà rời khỏi Phượng Tê Cung.
Bên ngoài cửa điện Nghị Sự, cửa lớn mở rộng.
Cung nữ bên cạnh Hoàng hậu – Thanh Nhi đi ở phía trước, Triệu Tuấn Hào đi ở phía sau. Nhìn tấm lưng xinh đẹp của Thanh Nhi, nàng ấy còn chưa đầy hai mươi tuổi mà đã là tâm phúc của Độc Cô hoàng hậu, hơn nữa ngoại hình và nhan sắc cũng thuộc vào hạng nhất.
Vừa tới nơi, đã nghe thấy tiếng la mắng truyền ra từ bên trong.
“Đợi trước đã.”
“Vâng, Thanh Nhi tỷ tỷ.”
Hắn yên lặng đứng ở ngoài cửa, rủ mắt xuống. Tuy không nhìn chuyện gì đang xảy ra ở điện Nghị Sự nhưng khóe mắt hắn đã sớm nhìn hết tình cảnh ở trong điện.
Một vị hoàng đế, một đám đại thần.
Hoàng đế Đại Hạ – Hiên Viên Bình có thân hình gầy gò, ốm yếu đang ngồi thẳng người trên ghế rồng, lông mày tuấn tú, không lộ ra được bao nhiêu uy nghiêm. Lúc này y đang vung tay lên để trút giận.
“Bạc đâu? Trẫm hỏi lại các khanh một lần nữa, bạc đâu? Vân Châu gặp thiên tai, ngân lượng được hạ chỉ để đi cứu tế thiên tai đâu? Hả?”
Có một lão thần quỳ xuống dưới đất, cúi đầu thật sâu:
“Bệ hạ, quốc khố trống rỗng… bộ Hộ… đang xoay sở…”
Khuôn mặt của Hoàng đế Đại Hạ trên ghế rồng đã trào lên sự tức giận. Đám thần tử này chèn ép y bởi vì y mới lên ngôi chưa được bao lâu, nền móng còn chưa vững nên đã chiếm đoạt quốc khố. Triều đình Đại Hạ bây giờ, đến ngay cả ngân lượng để đi cứu tế cũng không lấy ra được.
Lại một đại thần nữa đứng ra khỏi hàng, trong lời nói còn thiếu sự kính nể, mang thêm vài phần thuyết giáo.
“Bệ hạ, mọi việc đều có việc nặng việc nhẹ. Chuyện của Vân Châu hãy tạm nói sau. Hiện nay, Triệu tướng quân trấn thủ biên giới phía Bắc đang đổ bệnh, triều đình cần phải phái một vị đại tướng đi trấn thủ biên giới phía Bắc, để đề phòng bọn giặc cỏ làm loạn…”
“Đúng vậy, bệ hạ, chuyện trong nội bộ sẽ tự mình giải quyết sau, bây giờ cần phải tập trung nhiều hơn vào việc phòng thủ biên giới mới phải!”
“Bệ hạ, lão thần thấy rằng, bây giờ Độc Cô đại tướng quân chính là lựa chọn tốt nhất.”
“Thần tán thành, Độc Cô đại tướng quân chiến công hiển hách. Nếu để ngài ấy trấn thủ biên giới phía Bắc, vậy những kẻ man rợ phương Bắc đó sẽ không còn dám đến xâm phạm lãnh thổ Đại Hạ ta nữa.”
“Với uy danh của Độc Cô đại tướng quân, nếu bệ hạ lập tức hạ chỉ, thì lòng quân của các tướng sĩ ở biên giới phía Bắc có thể ổn định lại được rồi!”
Liên tục có những quần thần khác đứng ra khỏi hàng.
Sắc mặt Hiên Viên đế u ám, từ khi y đăng cơ đến nay, thực sự không dùng được tên nào.
Có nhiều đại thần, có ý muốn dựa vào gia tộc Độc Cô, nên luôn tiến cử Độc Cô đại tướng quân, chính là ca ca ruột của Độc Cô hoàng hậu – Độc Cô Thiên Thanh.
Gia tộc Độc Cô ở vương triều Đại Hạ này, có thế lực to lớn, cành lá tươi tốt sắp che phủ hết nửa bầu trời, rất nhiều người còn thì thầm với nhau rằng, Thánh thượng đương triều chẳng qua chỉ là một con rối được nhà họ Độc Cô nâng đỡ lên mà thôi.
“Chuyện này rất quan trọng, để trẫm suy nghĩ thêm, các ái khanh đều lui xuống đi.”
Hiên Viên Bình xoa ấn đường, kìm nén tức giận nói.
Có thần tử lập tức hô to:
“Hoàng thượng, chuyện này cực kỳ khẩn…”
“Trẫm nói lui xuống!”
Hiên Viên Bình trừng mắt, quát.
Bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng, đám thần tử nhanh chóng cúi đầu, hậm hực lui xuống.
Từng vị triều thần đi ngang qua Triệu Tuấn Hào, ai cũng không thèm nhìn tên thái giám nhỏ bé thấp kém này, mà thoải mái nói chuyện với đồng liêu.
Triệu Tuấn Hào nhíu mày nhìn chằm chằm vào phiến đá xanh dưới chân. Đợi sau khi các triều thần rời đi hết, Thanh Nhi dẫn Triệu Tuấn Hào vào Đại Điện.
“Bệ hạ, nô tỳ theo lệnh của Hoàng hậu, dẫn Tiểu Triệu Tử tới đây để bắt mạch cho người.”
Hiên Viên Bình liếc nhìn Triệu Tuấn Hào, cau mày: “Ngươi chính là tiểu thái giám mà hoàng hậu nói tới đó sao?”
Phù, xem ra hoàng hậu có nói với y rồi, cũng còn may… Triệu Tuấn Hào hạ mắt xuống:
“Khởi bẩm hoàng thượng, chính là nô tài.”
Sắc mặt Hiên Viên Bình lạnh lùng… Người của hoàng hậu, cho dù ngay cả một tên thái giám chết tiệt, mà gặp trẫm cũng không thèm quỳ xuống sao?
“Cút, trẫm không có bệnh!”
“Hả…”
Nếu cứ như vậy mà đi, vậy quay về ông đây sẽ bị hoàng hậu chém đầu đấy…
Thanh Nhi giống như đã sớm đoán trước được phản ứng của hoàng thượng, tiếp lời: “Bệ hạ, hoàng hậu nói rồi, bệ hạ cho rằng thái y đều là những tên lang băm, nhưng Tiểu Triệu Tử lại không phải là thái y mà hắn có y thuật gia truyền. Bệ hạ ngày đêm vất vả, long thể chịu nhiều mệt mỏi, nương nương lo lắng cho người đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên…”
Hiên Viên Bình còn đang muốn tiếp tục nổi giận, nhưng nghe đến lời của hoàng hậu, trên mặt lại hiện ra vài phần kiêng dè.
“Y thuật gia truyền sao, e rằng cũng chỉ là một tên lang băm mà thôi.”
Hoàng đế nhìn Triệu Tuấn Hào, ngoại trừ đẹp trai một chút, còn lại không còn gì khác. Hoàng hậu nhất định là bị bệnh nặng, đi tìm thầy lung tung rồi.
Ban đầu y sợ thái y tra ra được bí mật của bản thân, nhưng tên tiểu thái giám này thì… Nói không chừng còn có thể lợi dụng được một phen, chặn cái miệng của hoàng hậu lại.
“Cũng được, những người khác lui hết xuống đi!”
Thanh Nhi đẩy tay Triệu Tuấn Hào, ra hiệu cho hắn bước lên phía trước, sau đó tự mình đóng cửa lại rồi rời đi.
Bên trong phòng chỉ còn lại hai người là Hiên Viên Bình và Triệu Tuấn Hào.
Triệu Tuấn Hào ngồi đối diện, một tay ấn vào mạch đập của Hiên Viên Bình, khẽ nheo mắt lại.
Hoàng đế trước mặt trông rất trẻ, lông mày tuấn tú, gò má cao, cổ tay trắng nõn. Quan trọng hơn là, Triệu Tuấn Hào có thể mơ hồ ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt.
Mùi thơm này vô cùng quyến rũ, không phải là loại hương liệu được làm ra có thể so sánh được, nó rất tự nhiên và thanh khiết.
“Nhanh tay lên, trẫm còn rất nhiều tấu chương nữa.”
Hiên Viên Bình lặng lẽ nhìn Triệu Tuấn Hào, không hề che giấu sự lạnh lùng ở trong mắt.
Cảm nhận được mạch đập, rất nhanh, ánh mắt Triệu Tuấn Hào đột nhiên gợn sóng.
Ầm…
Thì ra là như vậy, chẳng trách lại không sủng hạnh phi tần, không đầu ấp tay gối với Độc Cô hoàng hậu. Ban đầu ta còn tưởng rằng hoàng đế chỉ là đang kiêng dè sự lớn mạnh của hoàng hậu ở trong cung, thì ra tên tiểu hoàng đế như ngươi lại là phụ nữ.