Chương 4300: Khoảng cách
Khoảng cách từ đây đến kênh Mao Nhi ít nhất là bốn, năm dặm, không dùng kính viễn vọng thì còn không thể nhìn rõ bằng mắt thường được, thế mà Kim Phi lại muốn tấn công mục tiêu ở cách đây bốn năm dặm từ đây ư?
Cho dù Cửu công chúa có tin tưởng Kim Phi, nhưng cô ấy cũng hiểu được rằng chuyện này là không thể tưởng tượng được.
Nhưng Kim Phi lại vừa điều chỉnh đại bác vừa gật đầu và trả lời: “Đúng vậy!”
Cửu công chúa còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng lại nghe thấy Kim Phi nói: “Các nàng hãy lui đến phía sau tảng đá kia, bịt chặt tai lại, tiếng đại bác sẽ lớn hơn súng trường rất nhiều.”
Cửu công chúa nghe thấy vậy thì chỉ có thể rút lui về khu vực an toàn với Châu Nhi.
Nhân dịp Kim Phi còn đang chuẩn bị thì Cửu công chúa cầm kính viễn vọng lên và nhìn về phía kênh Mao Nhi.
Kênh Mao Nhi là một cánh rừng hoang, bởi vì trên mặt đất đều toàn là đá, có rất ít đất đai, nên chưa được khai hoang, bây giờ vẫn còn là một mảnh đất hoang như trước.
Lúc này, ở giữa mảnh đất hoang, có người dùng vôi để rắc lên đó, tạo thành một hình chữ thập thật lớn, xung quanh hình chữ thập còn có hai chiếc xe ngựa cũ nát và mấy đống đá chất thành hai đống, hẳn là mục tiêu mà Kim Phi sai người chuẩn bị.
“Đều bịt tai hết rồi chứ, ta nã pháo đây!”
Kim Phi hô lên một tiếng về phía sau, Cửu công chúa buông kính viễn vọng ra một cách nhanh chóng, và làm theo yêu cầu của Kim Phi, lùi lại đến chỗ bên cạnh phía sau tảng đá lớn, hơn nữa còn bịt chặt tai lại.
“Ba! Hail Một!” Thời gian đếm ngược của Kim Phi kết thúc, một cận vệ đột nhiên kéo sợi dây kích nổ xuống.
Am!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, lấy đại bác làm trung tâm, tạo thành một lớp tro bụi dày đặc.
Cuối cùng Cửu công chúa cũng biết tại sao Kim Phi lại liên tục nhắc nhở bọn họ che tai thật chặt, bởi vì âm thanh thật sự quá lớn, cho dù cô ấy có trốn ở phía sau tảng đá cách tương đối xa, còn bịt tai lại thật chặt, nhưng vẫn bị chấn động đến mức ù tai như cũ.
Nhưng Cửu công chúa không quan tâm đến điều này, cầm kính viễn vọng lên nhìn về phía kênh Mao Nhi với vẻ sốt ruột.
Chỉ thấy hình chữ thập dùng vôi rắc lên đã biến mất, thay vào đó là một cái hố lớn, hai chiếc xe ngựa cũng bị nổ đến mức không thể nhận dạng được, mảnh gỗ vụn từ vụ nổ vương vãi khắp nơi.
Ngay cả mấy đống đá xung quanh cũng bị nổ tung thành từng mảnh.
Cửu công chúa thấy thế thì không nhịn được mà thầm cảm thấy sợ hãi.
Cô ấy thật sự bị uy lực của đại bác làm cho sợ hãi.
Cửu công chúa vốn tưởng rằng đạn pháo là phiên bản phóng to của viên đạn,
nhưng khi nhìn thấy miệng hố lớn kia, Cửu công chúa đã hiểu được sự khác biệt giữa đạn pháo và viên đạn một cách mơ hồ.
Đầu đạn của viên đạn chỉ là một cái nút nhỏ hình nón, còn đầu đạn của đạn pháo hản là được trang bị chất nổ, sau khi bắn trúng mục tiêu sẽ phát nổ, cho nên trên mặt đất mới có một cái hố lớn như vậy, xe ngựa và tháp đá ở xung quanh mới có thể bị nổ tung thành như vậy.
Vũ khí có uy lực lợi hại như vậy, hơn nữa còn có thể tấn công từ khoảng cách xa như thế, nếu quân địch cũng có vũ khí như vậy thì trốn trong khe núi và bắn một phát vào làng Tây Hà, ai có thể trốn thoát được chứ?
Cũng may là loại vũ khí này do chính người của cô ấy chế tạo ra, nếu là do quân địch thì Cửu công chúa chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy không rét mà run rồi.
“Phil Phi!”
Đây cũng là lần đầu tiên Kim Phi nã pháo ở khoảng cách gần, vừa phun những tro bụi bị hít phải vào miệng ra vừa vuốt tóc và đi tới.
“Phu quân!”
Cửu công chúa hô lên một tiếng với Kim Phi, nhưng Kim Phi lại căn bản không có chút phản ứng nào, tự lấy kính viễn vọng ra và nhìn về phía kênh Mao Nhi… khói bụi xung quanh đại bác còn chưa tan biến, hoàn toàn không thể nhìn rõ xung quanh.