Chương 4297: Đến căn cứ
Lúc đầu Kim Phi cũng xây trường học ngoài thành Du Quan, trẻ em của liên minh các bộ lạc nhỏ đều có thể đi học miễn phí, trải qua vài năm giáo dục, những đứa trẻ này và trẻ em ở Xuyên Thục đã không còn sự khác biệt quá lớn, cũng có cảm giác thuộc về Đại Khang sâu sắc.
Tin là qua thêm vài năm mười mấy năm nữa, Đông Man và Đại Khang sẽ hoàn toàn dung hợp làm một.
Mặc dù trong cảm nhận của Kim Phi, Đông Man và Đại Khang đều là con cháu Viêm Hoàng, nhưng trong mắt của thời đại này, Đông Man trước kia là một quốc gia khác, nếu cách nào đã có thể thực hiện được ở liên minh các bộ lạc nhỏ, thì xác suất cao là cũng có thể thực hiện được ở nước X và Tây Dương, nhiều lắm là tốc độ đồng hóa hơi chậm thôi.
Trước đây nhật báo Kim Xuyên đều viết bài trong ngày, hôm sau là có thể đưa tới các nơi ở Xuyên Thục, nhưng bây giờ đã dẹp yên được cả Đại Khang, muốn đưa đến mọi miền đất nước trong vòng một ngày đã không còn thực tế, hơn nữa chuyển giao xa như vậy sẽ lãng phí rất nhiều năng lực vận chuyển, cho nên nhật báo Kim Xuyên đã tiến hành cải cách, thành lập mấy chỉ nhánh và xưởng in ấn ở Giang Nam và Trung Nguyên.
Tổng bộ viết bản thảo xong, trải qua sự xét duyệt của viện Khu Mật và Cửu công chúa, hình thành hiệu đính cuối cùng, sau đó phái người chuyên trách chuyển hiệu đính tới chỉ nhánh và xưởng in ấn, in ấn ngay tại các nơi trong Trung Nguyên và Giang Nam, tiếp đó giao tới vùng lần cận, như thế có thể tiết kiệm rất nhiều công sức vận chuyển, chỉ có điều hiệu lực thời gian không nhanh như lúc trước, cần kéo dài thời gian hai ngày.
Ba ngày sau, báo giấy đăng bài của Trần Văn Viễn được giao tới mọi miền trong Đại Khang, sau khi biết Tấn vương cấu kết với hải tặc làm ra hành vi tàn bạo ở Đông Hải và Việt Châu, người dân Đại Khang phẫn nộ vô cùng, nhân viên hộ tống các nơi thậm chí còn tự phát động, viết thư xin đánh.
Chốc lát, tinh thần kháng chiến trên khắp cả nước cực kì mãnh liệt, cũng khiến Cửu công chúa rất vui mừng, cảm thấy giảm lao dịch, giảm thuế má không hề vô ích.
Còn Kim Phi thì phớt lờ bên ngoài, ngày đó sau khi sắp xếp xong nhiệm vụ cho Tiểu Ngọc và Trần Văn Viễn, y lập tức chui vào phòng thí nghiệm, sau đó mãi nửa tháng vẫn chưa ra.
Nếu là lúc bình thường, Kim Phi tăng ca liên tục lâu như vậy, Quan Hạ Nhi chắc chắn sẽ phái Bắc Thiên Tâm đi khiêng y về, nhưng Quan Hạ Nhi cũng hiểu tính nghiêm trọng của chuyện lần này, không ngăn cản Kim Phi, mà cho người đi dọn dẹp thêm hai căn phòng trong phòng thí nghiệm, dẫn Nhuận Nương vào ở cùng, chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Kim Phi.
Bận rộn hơn nửa tháng, Kim Phi râu ria xồm xoàm cuối cùng cũng ra khỏi phòng thí nghiệm, dẫn người đi ra sân huấn luyện nhân viên hộ tống ở sau núi.
Cửu công chúa biết tin, lập tức bỏ công việc trong tay xuống nhanh chóng tới sau núi.
Đến căn cứ huấn luyện nhân viên hộ tống, đã thấy Kim Phi với Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên đang bận rộn ở sân tập bắn.
“Tỷ tỷ, đám người phu quân đang làm gì vậy?” Cửu công chúa đi tới cạnh Quan Hạ Nhi ở rìa sân bãi hỏi.
“Tướng công làm ra một loại súng mới, bọn họ đang thử súng.” Quan Hạ Nhi nói.
Sự xuất hiện của súng trường nạp đạn sau đã hoàn tòa thay đổi phương thức chiến đấu truyền thống, cũng kết thúc thời đại binh khí lạnh, theo Cửu công chúa thấy, đã đạt đến cực hạn của binh khí, kết quả bây giờ Kim Phi lại làm ra súng mới.
Cửu công chúa không khỏi mong đợi.
Dưới cái nhìn chăm chú kì vọng của mọi người, Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên đã lắp ráp súng mới xong xuôi.
Kim Phi kiểm tra súng mới một lượt, sau đó bưng lên, báng súng tỳ vào vai phải, ngắm đúng vào phía mục tiêu.
Cửu công chúa nhìn cây súng trong tay Kim Phi, hoang mang hỏi: “Cái này không giống với khẩu súng trường trước đó à?”
Vừa dứt lời, đã thấy Kim Phi bóp cò. Păằng pằng pằng! Một loạt tiếng súng phát ra trong sân tập bản.
Cửu công chúa ngơ ngác một lát, sau đó mắt lập tức trợn tròn!