Chương 4096: Không có
- Trang Chủ
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn (FULL)
- Chương 4096: Không có
Trận chiến giữa đất Tấn và tiêu cục Trấn Viễn vẫn chưa có hồi kết, trên chiến trường vẫn cần rất nhiều tình báo hỗ trợ, mà hiện giờ Hàn Phong chính là người phụ trách tình báo đối ngoại, vẫn luôn lãnh đạo nhân viên tình báo hoạt động ở tiền tuyến phía Bắc.
Trước đây Hàn Phong chỉ là một thợ săn, trải qua hai năm kinh nghiệm đã trở thành một chỉ huy tình báo khiến nhiều kẻ thù và quan chức tham những khiếp sợ, cả người đứng đó đã không còn thấy dấu vết của người thợ săn nữa mà lại có chút cảm giác không tức giận nhưng vẫn rất uy nghiêm.
Nhưng khi nhìn thấy Kim Phi thì Hàn Phong vội vàng khom người hành lễ, mỉm cười chào hỏi: “Tiên sinh!”
Kim Phi đã lâu không gặp Hàn Phong, giờ đây đột nhiên anh ta lại quay về, Cửu công chúa lại gọi anh ta đến Kim Phi hỏi theo bản năng: “Hàn đại ca, chiến trường phía Bắc có vấn đề gì sao?”
“Không có.”
Hàn Phong lắc đầu nói: “Không phải sắp đến Tết rồi hay sao? Đã đến lúc ta nên về để báo cáo công việc năm nay với bệ hạ và tiên sinh rồi, thuận tiện cũng về ăn Tết luôn.”. Тruyện hay luôn có tại ТrùmТru yện.Vn
“Xem trí nhớ của ta này, lại quên mất là sắp đến Tế Kim Phi cười khổ nhìn Cửu công chúa: “Nàng gọi huynh ấy đến đây có chuyện gì thế?”
“Báo cáo trận chiến của Khánh Hoài đã được gửi đến rồi!” cầm lấy báo cáo trận chiến đưa cho Kim Phi: “ Thư Châu.”
Cửu công chúa ó chuyện ngoài ý muốn xảy ra ở
Kim Phi nghe vậy thì nhanh chóng cầm lấy báo cáo trận chiến.
Theo kế hoạch tác chiến, Lưu Thiết dẫn quân chiếm huyện Phong Lăng, sau đó từng bước chiếm đóng Thanh Châu, đóng một chiếc đinh ở phía Bắc Trung Nguyên, trong khi đó Trương Lương và Khánh Hoài thì sẽ xuất binh từ Trường Giang và đóng một cái đinh ở phía Nam Trung Nguyên.
Đợi đến lúc thời cơ chín muồi, đến khi cần xuất binh đánh dẹp Trung Nguyên thì phía Đông Trung Nguyên có Đông Hải, phía Bắc có Lưu Thiết, phía Nam có Khánh Hoài và Trương Lương, phía Tây có Xuyên Thục, bốn phương sẽ hợp sức. để cùng nhau bình định Trung Nguyên.
Về cơ bản thì nhiệm vụ lần này của Khánh Hoài cũng giống như của Lưu Thiết, khác nhau chính là địa điểm khác nhau, sau khi Lưu Thiết chiếm được huyện Phong Lăng thì cần phải phái người đi tìm mỏ than, mà Khánh Hoài cần phải đi Thư Châu là nơi ban đầu có mỏ đồng.
Thật ra tương đối mà nói thì nhiệm vụ lần này của Khánh Hoài dễ dàng hơn, bởi vì Thư Châu cách nơi dừng chân của quân Thiết Lâm ở Giang Nam không xa, sau khi chiếm được Thư Châu anh ta cũng không cần lo lắng về vấn đề ổn định của người dân tị nạn, anh ta chỉ cần mở rộng quy mô khai thác mỏ đồng là được.
Nhưng ai biết được nhiệm vụ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, khi Khánh Hoài lãnh đạo quân Thiết Lâm đến Thư Châu, anh ta còn chưa chiếm được. thành thì quyền quý trong thành đã bỏ chạy, hơn nữa trước khi rời đi còn tập trung đốt những lương thực không kịp mang đi.
Lần này Khánh Hoài chỉ mang theo một nghìn quân Thiết Lâm đến Thư Châu, hơn nữa, kế hoạch tác chiến được lập ra với ý định ban đầu là dùng chiến tranh để hỗ trợ chiến tranh nên nghĩ chỉ cần tùy tiện giết một, hai quyền quý là đã đủ nuôi cả nghìn quân Thiết Lâm nên không mang theo quá nhiều quân lương để có thể đi nhanh hơn và cũng có thể tiết kiệm một ít lương thực cho Xuyên Thục.
Ai mà ngờ được rằng sau khi đến thành Thư Châu, các quyền quý không chỉ đốt lương thực của bọn họ mà trước khi trốn thoát còn dùng binh phủ để cướp bóc sạch sẽ nhà người dân, những lương thực cướp bóc được bọn họ đều đốt hết!
Gần như quân Thiết Lâm không tốn quá nhiều công sức để có thể chiếm được thành Thư Châu, nhưng sau khi chiếm được thành Thư Châu thì họ không chỉ phải đối mặt với vấn đề thiếu quân lương mà còn phải đối mặt với người dân của cả một thành ăn không đủ no nên có thể nổi dậy bất cứ lúc nào!
Kim Phi đọc xong báo cáo trận chiến thì đấm một cái lên bàn: “Sao bọn họ dám chứ? Sao bọn họ dám chứ?”
Vì tức giận nên giọng nói của y có chút run rẩy.
Vì để có ít người dân chết đói hơn, bọn họ ở bên này đang tìm mọi cách để có được lương thực, nhưng đám quyền quý kia thì tốt rồi, nếu tích giữ lương thực trong nhà không chịu lấy ra mà đợi đến khi tai nạn ập đến rồi bán ra với giá cao thì không nói, thế nhưng bọn họ lại dám đốt hết lương thực!