Chương 4054: Không nói cho Phương tiên sinh tư?
- Trang Chủ
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn (FULL)
- Chương 4054: Không nói cho Phương tiên sinh tư?
“Không nói cho Phương tiên sinh tư?”
Thiết Thế Hâm sửng sốt một chút, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngọc: “Trung Nguyên rối loạn à?”
“Đúng vậy” Tiểu Ngọc thở dài: “Cuộc sống của người dân Trung Nguyên vốn đã khó khăn, bây giờ lại gặp phải tuyết rơi dày đặc và thiên tai lạnh giá, càng ngày càng khó khăn hơn, tin tức từ mật thám truyền lại nói rằng tình hình rất tồi tệ…
Cụ thể tệ đến mức nào thì Tiểu Ngọc cũng không nói gì, nhưng Thiết Thế Hâm đã hiểu, cũng hiểu tại sao Cửu công chúa lại không nói cho Kim Phi biết.
Kim Phi vẫn luôn đồng cảm với những người tị nạn, nếu để cho y biết được những cảnh ngộ của dân chúng Trung Nguyên, không biết y sẽ đưa ra quyết định gì nữa.
Thật ra, từ góc độ quan hệ giữa quân địch và quân ta mà nói thì Trung Nguyên và Giang Nam xảy ra thiên tai lạnh giá là chuyện tốt đối với Xuyên Thục.
Trung Nguyên càng có nhiều người chết thì sau này, khi tiêu cục Trấn Viễn đẹp yên sẽ càng tốn ít công sức hơn.
Nhưng Cửu công chúa cũng giống Kim Phi, vẫn luôn tin tưởng vững chắc. vào chính sách đánh cường hào phân chia ruộng đất, sau này chắc chắn có thể thu phục Trung Nguyên, hơn nữa sẽ không quá khó khăn.
Con người là nền tảng của mọi sự phát triển, nếu chỉ có đất mà không có người thì có thêm đất lại có ý nghĩa gì chứ?
Thứ Cửu công chúa muốn không phải là một mảnh đất khô căn, cho nên cô ấy chân thành hy vọng người dân Trung Nguyên và Giang Nam có thể sống sót lâu hơn một chút.
“Nếu ven bờ sông Trường Giang đã bắt đầu có tuyết rơi, thì chắc là Xuyên Thục cũng sẽ sớm có thôi!” Cửu công chúa nhìn về phía Thiết Thế Hâm: “Thiết đại nhân, việc dự trữ lương thực khẩn cấp ở các nơi đã được hoàn thành chưa?”
“Về cơ bản là đã hoàn thành rồi,’ Thiết Thế Hâm trả lời.
Kim Phi đã nhắc nhở từ rất lâu rồi, Cửu công chúa đương nhiên sẽ có phản ứng.
Sau khi Kim Phi đi Đông Hải, Cửu công chúa đã yêu cầu thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán dự trữ lương thực trong kho hàng dựa trên số người dân địa phương.
Nhỡ may tuyết rơi dày đặc và chặn kín đường, đường sông cũng bị đóng băng thì khu vực địa phương cũng sẽ không đến nỗi bị thiếu lương thực.
Chỉ cần không thiếu lương thực thì lòng người sẽ không loạn.
“Bệ hạ, thật ra số lương thực mà chúng ta dự trữ đã đủ để người dân Xuyên Thục kiên trì đến mùa thu hoạch của năm sau rồi, hạt lúa kéo từ nước K về sẽ chỉ dùng làm hạt giống, những hạt lúa trong kho lúa không cần phải chuẩn bị cho năm sau nữa, có thể lấy ra, sau đó còn có thể lấy rong biển và cá biển về…”
Thiết Thế Hâm do dự một chút, rồi hỏi: “Có phải có thể đi đến Trung Nguyên và Giang Nam để cứu trợ thiên tai hay không?”
Cửu công chúa nghe xong thì suy nghĩ một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Sản lượng rong biển còn có hạn, rong biển trên đảo Mạo Lãng sắp bị lấy đến mức cạn kiệt rồi, trước mắt còn chưa tìm được chỗ mới có rong biển quy mô lớn, đánh bắt cá cũng giống như đi săn, có rất nhiều tính không xác định, không ai có thể đảm bảo là đội bắt cá vẫn có thể duy trì được mức thu hoạch như bây giờ.”
Cửu công chúa nói: “Ta nghe nói, mặt biển xung quanh thành Du Quan đã đóng băng, thời tiết càng ngày càng lạnh, nếu mặt biển của Đông Hải cũng đóng băng, vậy thì thuyền lầu sẽ không thể di chuyển được nữa.
Còn có nước K bên kia, mặc dù lần buôn bán này rất thành công, nhưng ai có thể đảm bảo rằng lần sau cũng có thể mang nhiều lương thực về như thế chứ?”
Mặc dù trên đảo Mạo Lãng có rất nhiều rong biển, nhưng không phải là vô hạn.
Thiết Thế Hâm nghe thấy vậy thì thở dài một cách bất đắc dĩ.
Sau một thời gian dài thu hoạch với quy mô lớn, đã sắp cạn kiệt rồi, mặc dù đã dùng sức người để gieo trồng, nhưng rong biển được trồng nhân tạo cũng cần có thời gian để phát triển.
Việc đánh cá và buôn bán với nước K cũng có rất nhiều tính không xác định, nếu có chỗ sơ suất, chẳng hạn như Đông Hải đóng băng, hoặc là nước K ra rằng lúc trước Lạc Lan đã sử dụng những châu Thủy Ngọc không đáng tiền để lừa dối bọn họ, thật sự có thể trở mặt.
Để an toàn thì vẫn là nên dự trữ nhiều lương thực một chút mới là đúng đản.
Nhưng nhớ đến những nạn dân ở Trung Nguyên, Thiết Thế Hâm vẫn không nhịn được mà cảm thấy trong lòng nặng nề.