Chương 5: Con không nhớ gì hết
Với tham vọng của mình, lại thêm vừa mới lên ngôi không lâu, Hoàng vị ngồi còn chưa vững, Trình Hạo Hiên đương nhiên muốn thân càng thêm thân với Chu Thái phó.
Chàng muốn liên hôn với Chu gia, đối tượng chính là thiên kim duy nhất của Chu phụ, Chu Nghiên Vũ, chính là vị Chu muội muội đứng trước mặt đây.
Xuất phát từ ý đồ hôn nhân chính trị, lại thêm ân sư đồ, chàng đã nghĩ rằng dù gì bản thân cũng sẽ bảo vệ tốt cho Chu gia nữ nhi, cho nàng một vị trí an ổn trong Hậu cung, ngày ngày an lạc hưởng thái bình. Nhưng nay gặp gỡ người, thật sự khiến cho chàng phải ngỡ ngàng.
Mỹ nhân sắc nước hương trời, hoa nhường nguyệt thẹn, quả là hòn ngọc quý cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
“Tạ ơn Hoàng đế quan tâm. Nghiên nhi nhà thần được diện kiến long nhan đã là vinh hạnh của nó rồi, làm gì dám đòi hỏi nhiều hơn nữa chứ”. Giang thị quy quy củ củ đáp, dù trượng phu bà có là thầy của Hoàng đế thì vẫn là thần tử, lễ quân thần không thể tuỳ tiện.
Thú thực, Chu phu nhân thấy Hoàng đế xuất hiện thì rất khó xử.
Dù rằng ở đây còn có bà nhưng nữ nhi vẫn là tiểu cô nương mười bốn tuổi, còn chưa đến tuổi cập kê, hiện giờ Hoàng thượng xuất hiện ở đây một mình thì có vẻ không hay lắm, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của con gái bà. Nếu người ta hiểu nhầm con gái bà đã là dâu Hoàng gia rồi không dám đến cửa cầu thân nữa thì sao, như vậy thật gay go.
Bà đương nhiên hiểu ý đồ của Hoàng đế, nhưng toàn gia của bà đều không nỡ gả con gái cho Hoàng gia. Về đến kinh đô, hôn sự của con trai con gái thể nào cũng bị người ta tính tới tính lui, quả thực mệt mỏi.
Bà không biết nên làm sao, dù gì cũng không thể đuổi Hoàng đế đi được nha!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân: “Nghiên nhi.”
Một nam tử trẻ trung văn nhã, thần thái sáng sủa bước vào, trên mặt không giấu được ý cười tươi vui: “Muội tỉnh rồi.”
“Ca.” Môi nàng mấp máy, vô thức thốt lên.
Chu Nghiên Vũ giật mình, nàng sao vậy chứ? Vừa nãy gọi Chu phu nhân là nương là hành động có chủ đích, hiện giờ nàng lại bị cuốn theo đến mức vô thức nói ra xưng hô với một người xa lạ theo cách quen thuộc như vậy.
“Cha.”
Thong thả bước sau là Chu Thái phó Chu đại nhân, gương mặt lúc nhìn nàng cũng vô cùng nhu hoà. “Ngoan, ngoan lắm. Tỉnh lại là tốt rồi, con làm cho ta thực lo lắng.”
“Lão gia, nhi tử, các ngươi đến rồi. Mau mau mau, đến bồi Hoàng đế. Ta là nữ nhân, hiểu biết nông cạn chỉ sợ khiến cho Hoàng đế mất hứng, lại một phen chê cười mất thôi.” Chu phu nhân Giang thị nhanh chóng đẩy vấn đề cho hai cha con họ giải quyết.
Hoàng thượng thấy vậy thì ho nhẹ một tiếng, cười khẽ: “Đúng rồi, ta đang muốn tìm hai ái khanh nói chuyện. Nghiên nhi, điểm tâm của muội ta cho người mang vào đây rồi, muội nhớ dùng để nhanh chóng bình phục nhé.”
Quả là Đế vương luôn lợi hại nhất, mới vào cửa có bao lâu, nàng với hắn cũng chưa trò chuyện câu nào, vậy mà buông lời quan tâm như thể thân thiết đã mấy chục năm.
Trong lòng Chu Nghiên Vũ ớn lạnh không thôi, đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng cũng chỉ là trap boy cổ đại mà thôi!
Ba người nhà họ Chu thấy Hoàng đế bày ra vẻ thâm tình như vậy thì lo lắng, sợ rằng tiểu nữ nhà họ sẽ rung động, bị lừa mất trái tim.
Ai mà ngờ được, trong ánh mắt chăm chú của họ, nàng nhún người cố gắng làm động tác cho thật chuẩn. “Tạ ân điển của Bệ hạ. Điểm tâm tiểu nữ đã nhận, Bệ hạ đi được rồi ạ.”
Cả phòng sửng sốt, hạ nhân cũng không nhìn được mà ngẩng lên nhìn, nhưng ngay sau đó lại vội vàng cúi đầu xuống thật thấp.
Cha nương và ca ca của nàng cũng sợ đến không biết nói gì nữa. Nữ nhi nhà họ … dám mở miệng đuổi Hoàng đế?
Chu Nghiên Vũ vẫn chưa ý thức được điều gì, không thấy bất cứ âm thanh nào nữa, nàng tò mò ngẩng đầu lên thì thấy tất cả mọi người đều đang nhìn nàng trân trối. Nàng lắp bắp. “Ta, ta nói gì sai sao?”
Hoàng đế bật cười ra tiếng: “Không đâu, nàng không nói sai gì cả. Trách ta không tốt, chọc cho Nghiên nhi ghét bỏ thôi.”
Chàng đây là thực cảm thấy buồn cười, đường đường là một Hoàng đế lại bị một tiểu cô nương ngây ngô đuổi đi. Nhưng chàng cũng là người tỉnh táo, chẳng việc gì phải tức giận với nàng cả. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt bối rối như con nai con của nàng, Trình Hạo Hiên lại không nhịn được cảm thấy vui vẻ.
Hoàng đế sảng khoái phất tay áo rời đi, hai nam nhân Chu gia thấy vậy cũng đi theo, còn lại Chu phu nhân và nàng.
Chu phu nhân vuốt vuốt lồng ngực nói: “Con thực làm ta sợ hết hồn, may mà Hoàng đế không truy cứu. Nếu không con đã phạm vào tội khi quân phạm thượng rồi.”
“Con, con … Con xin lỗi ạ, con không biết.” Nàng nhỏ giọng nói, nàng cứ ngỡ mình không có gì không ổn thoả rồi á chứ.
“Con không nhớ gì hết.” Chu Nghiên Vũ nói tiếp, lời này không ngoài ý muốn liền khiến cho Giang thị tái xanh mặt.
“Con nói gì cơ?”
“Con nói là, con không nhớ gì hết.” Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh nhìn thẳng vào Giang thị, chậm rãi nói tiếp.
“Trong đầu con giờ trống rỗng, con không biết con là ai, con không biết con đang ở đâu, cũng không biết tình hình hiện giờ là như thế nào. Con thực sự không biết gì hết. Điều con biết chỉ là gọi người là nương, gọi cha và ca thôi.”