Chương 33: Hạ vũ khí xuống
Lúc này nàng mới thấy rõ phía sau còn có rất nhiều người cưỡi ngựa, khoác trên mình bộ quân phục của quân binh. Mà người đứng đầu kia, còn ai khác ngoài tên mặt than khó ở Lý Trạch Dương.
Nhưng trọng điểm nàng quan tâm không phải ở đây, mà là … con gà bệnh. Nàng chỉ trông hơi ốm một chút so với nam nhi thôi mà, sao lại bị ví von thành con gà bệnh rồi. Nàng còn rất ít khi bị ốm vặt đấy nhé!
Vì thế, Chu Nghiên Vũ bất mãn nói: “Này vị huynh đệ à, ngoại hình ta cũng đâu đến nỗi, sao qua miệng ngươi nói lại thành con gà bệnh rồi? Biệt danh này không may mắn chút nào cả, ngươi lại đổi một cái khác cho ta đi.”
Thực tế chứng minh, làm nhiều quen tay, tiếp xúc nhiều với binh khí nguy hiểm cũng vậy. Bây giờ nàng đã có thể điềm tĩnh nói nhảm với tên tặc tử kia rồi. Dù gì giết nàng cũng không phải mục đích của hắn, hắn chỉ là muốn trốn khỏi đây mà thôi.
“Im miệng.” Tên kia gắt lên một tiếng, tay càng siết chặt hơn khiến nàng cũng không còn tâm trạng đùa giỡn nữa, vội im bặt.
“Ngươi không còn đường thoát nữa đâu. Mau mau giơ tay chịu trói đi, đừng đả thương người vô tội.” Lý Trạch Dương phía bên kia nói.
“Ta đâu có ngu. Giữ lấy con tin ta còn có hy vọng chạy thoát, đầu hàng chẳng phải ta không còn cơ hội nào nữa sao.” Tên tặc tử kia gào lên một tiếng. “Sao nào, chẳng lẽ Lý Tướng quân uy danh hiển hách lại không màng sống chết của bá tánh bình dann hay sao? Truyền ra ngoài liệu còn mấy ai kính trọng, tôn sùng ngươi nữa đây.”
Chu Nghiên Vũ liếc nhìn vẻ mặt như nuốt phải ruồi kia của Lý Trạch Dương, lại thấy từ đầu đến cuối chàng ta không có chút dấu hiệu nào là nhận ra mình thì chán nản hẳn. Vậy là đành chuyển sang nhỏ giọng thương lượng với tên tặc tử kia.
“Này, vị huynh đài, ta biết ngươi chẳng có hứng thú gì với cái mạng còm của ta mà chỉ muốn tránh khỏi nơi đây thôi đúng chứ? Ta hứa sẽ ngoan ngoãn đứng yên, không giãy dụa một chút nào đâu, nên ngươi đừng siết chặt quá ta thở không nổi.”
Tên tặc tử kia bất ngờ trợn tròn mắt nhìn nàng, chỉ thấy thiếu niên trong lòng da dẻ trắng trẻo non mềm, hàng lông mi dày rậm như cánh bướm chớp động cùng một đôi mắt lung linh như chưa hàng vạn ánh sao.
Ban nãy tất cả phụ nữ trên phố đều chạy thoát được rất nhanh, hắn không có cách nào khác đành vơ đại một thiếu niên trông có vẻ yếu đuối văn nhược trên đường, là nàng. Ai mà ngờ con gà bệnh này lại có dung mạo khiến người ta thất thần như vậy chứ, tát nhiên là trừ nốt ruồi phá phong cảnh trên mặt nàng ra.
Tên tặc tử hừ một tiếng quay mặt về phía quan binh triều đình lần nữa, tay cũng vô thức lơi lỏng ra đủ để Chu Nghiên Vũ không cảm thấy khó chịu: “Tốt nhất ngươi nghe lời.”
“Được được được được.” Nàng liền nói, biểu hiện giống như thât sự an an tĩnh tĩnh làm một con tin trao đổi.
“Nghịch tặc, nếu ngươi chịu quay đầu, thành thật khai ra tên kẻ chủ mưu phía sau, bọn ta còn có thể cầu xin Hoàng thượng khai ân một lần, không lấy mạng ngươi. Còn nếu ngươi cứ tiếp tục chấp mê bất ngộ như vậy, coi chừng dẫn đến họa diệt tộc cho cả nhà ngươi.” Giọng Lý Trạch Dương oang oang hùng hồn.
“Phi, ta nhổ vào. Ngươi nghĩ ta cần cái khai ân của Cẩu Hoàng đế sao? Diệt tộc ư, dọa ai vậy? Ta đã sớm không còn một người thân nào trên đời rồi.”
“Hiện giờ các ngươi mau lùi lại, để cho ta đi. Nếu không, ta nhất định sẽ giết hắn. Nếu hắn chết, lời đồn Lý Tướng quân luôn luôn coi trọng tính mạng của chiến sỹ dưới trướng mình nhưng lại trơ mắt nhìn bá tánh tay không tấc sắt bị giết sẽ lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Để coi lúc đó ngươi còn yên ổn làm được cái chức Tướng quân này không!”
Lý Trạch Dương lúc này nhảy xuống ngựa, tên tặc tử kia cảnh giác lùi lại một hai bước.
Rồi chàng lại ung dung đặt kiếm của mình xuống đất: “Như này được chưa? Ta sẽ không tấn công ngươi được, ngươi có thể thả cho công tử kia đi rồi chứ?”
Tên nghịch tặc nhìn tới nhìn lui mấy lần, đầu óc xoay chuyển: “Kêu thuộc hạ của ngươi cũng bỏ vũ khí xuống.”
“Tướng quân, không được.” Quân binh nhốn nháo.
“Bỏ qua cơ hội này thì sẽ không bắt được hắn nữa.”
“Mau mau kêu chúng hạ vũ khí xuống.” Tên tặc tử kia lại gào lên một lần nữa.
Nhân lúc đôi bên đang trong tình thế giằng co, Chu Nghiên Vũ yên lặng giả chết quan sát nãy giờ cũng bắt đầu tính toán rục rịch. Căn chuẩn thời cơ tên tặc tử kia lơ là cảnh giác, gọn gàng dứt khoát cắn xuống cánh tay của hắn, tuy cách lớp áo nhưng nàng vẫn có thể mơ hồ nhận ra vị mặn của máu trong miệng.
“A a a …” Tên nghịch tặc đau đớn hét lên, nhân cơ hội hội này nàng vùng ra khỏi vòng tay của hắn, lao như bay về phía trươc nơi có Lý Trạch Dương và thủ hạ của chàng.
Tên kia bị đau bất ngờ nhưng rất nhanh đã hồi thần lại, xoay mũi kiếm hướng tới tấm lưng của nàng.