Chương 4
Sự Thần Kỳ Của Ma Pháp
Ở thế giới ban đầu, hắn không có người thân, từ khi hắn còn nhỏ, bố mẹ hắn đã qua đời, hắn được giao cho một người bạn của bố nuôi dưỡng nhiều năm, khi trưởng thành liền rời khỏi nơi đó tự lập sinh sống.
“Tiệc sinh nhật của bà tôi thì cô trở về làm gì?” Có lẽ trong đầu Trần Tiêu đã có đáp án, cô gái này chẳng lẽ là người thân của mình? Nhưng mới vừa rồi cô ta còn muốn giết mình! Có người thân nào mà nhẫn tâm như vậy không?
Linh Thiên nghe vậy liền im lặng, vẻ mặt thất thần như đang suy nghĩ điều gì.
Thấy vẻ mặt này của Linh Thiên, Trần Tiêu còn tưởng mình nói sai cái gì, hắn vội vàng nói:
“Ồ, tôi không có ý đó, cô đừng tức giận.”
Anh thực sự sợ nữ quỷ này.
Linh Thiên thấy hắn sợ hãi như vậy thì hơi có chút áy náy.
Cô đã từng nghe qua một số chuyện trong quá khứ của Trần Tiêu, tuy là con của tứ đại gia tộc nhưng vì tư chất của bản thân mà cuộc sống vô cùng khốn khổ.
Vả lại Linh Thiên cưới Trần Tiêu chỉ để lợi dụng Trần Tiêu, nên cô nhẹ nhàng nói:
“Anh và tôi tuy không phải là vợ chồng nhưng vẫn mang danh nghĩa vợ chồng. Tôi nên có mặt trong bữa tiệc sinh nhật của bà ngoại anh. Anh không cần phải sợ tôi như vậy, vừa rồi tôi chỉ là có chút bốc đồng mà thôi, tôi sẽ không thực sự hại anh, dù sao người của Trần gia cũng có ơn với tôi.”
“Ồ, vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.”
Trần Tiêu thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên hắn nhận ra cái gì, kêu lên: “Vợ chồng?”
“Làm sao?”
“Không có vấn đề gì.”
Ngoài mặt Trần Tiêu thì không sao, nhưng trong lòng thì hắn đã muốn khóc, người phụ nữ có thể biến hắn thành tro bụi chỉ bằng một cái phẩy tay lại là vợ hắn! Còn có chuyện gì tệ hơn thế này sao?
“Nhanh đi, trở về tắm rửa thay đồ chuẩn bị đến Trần gia đi.”
Linh Thiên quay người đi về nhà, đồng thời giơ tay phát ra một ma pháp, dung nham mới một giây trước còn đang trào dâng đã bị cô đóng băng thành băng.
Trần Tiêu lại sửng sốt, đây là ma pháp sao!
Trên đường đi, Trần Tiêu và Linh Thiên đều không nói nữa, Linh Thiên còn tưởng rằng hắn lại trở về trạng thái tự kỷ trước đây.
Trong lúc nhất thời, cô lén nhìn Trần Tiêu, tuy hai người không có tình cảm nhưng vì lòng tốt, cô vẫn hy vọng Trần Tiêu có thể thoát ra khỏi bóng đen trong quá khứ, trở thành một người bình thường.
Nghĩ theo phương hướng này, cô thậm chí còn tự trách mình vì đã làm Trần Tiêu sợ hãi như vừa nãy.
Thực ra Trần Tiêu đang không ngừng suy nghĩ, phân tích ra những chuyện kỳ lạ hôm nay hắn gặp phải!
Hắn chỉ nhớ tối hôm qua vì đi xã giao mà không ngừng nâng ly cạn chén, sau khi uống nhiều quá, hắn liền hôn mê bất tỉnh, khi hắn tỉnh lại thì đã đến nơi này.
Chính xác thì điều gì đã xảy ra?
Trần Tiêu vẫn luôn chậm rãi đi phía sau Linh Thiên, đi một lúc, Linh Thiên dừng lại, Trần Tiêu ngẩng đầu nhìn, trước mặt chính là biệt thự mà trước đó hắn đã rời đi.
Chỉ thấy Linh Thiên dừng lại trước một bức tường, giơ tay đặt lên tường, sau khi kích hoạt một loại một loại cấm chế nào đó, trên tường đột nhiên xuất hiện một vòng tròn ma pháp trận, trên đó có rất nhiều chú văn khó hiểu.
Ma pháp trận nhận được pháp lực của Linh Thiên, lập tức trở nên sáng ngời, sau đó bắt đầu chậm rãi xoay tròn.
Một khu vực nhỏ của bức tường đó được mở ra giống như một cánh cửa khi vòng tròn ma thuật xoay chuyển, hóa ra cánh cửa ở thế giới này là phải mở như vậy!
Khó trách Trần Tiêu tìm thật lâu cũng không tìm được cổng ra vào.
Hai người đi vào biệt thự, Linh Thiên cởi áo ngoài, đi chân trần, lười biếng ngồi ở trên sô pha, từ trong hư không triệu hoán ra một loại trái cây không nằm trong phạm vi hiểu biết của Trần Tiêu mà cầm lấy ăn.
Cô hòn tòn không để ý đến Trần Tiêu.
Trần Tiêu lúng túng đứng trong phòng khách, nhân cơ hội hắn quan sát người vợ đột nhiên xuất hiện trước mặt này.
Nhìn kỹ lại, cô ấy trông rất giống bạn gái cũ của hắn nhưng vẫn có một chút khác biệt, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng mịn, đường nét thanh tú không tì vết, tuy có vẻ hơi lạnh lùng lạnh lùng nhưng cũng để lộ một chút vẻ dễ thương.
Khí chất đáng yêu này hoàn toàn trái ngược với dáng người đầy đặn của cô, đây cũng là khoảng cách lớn nhất giữa Linh Thiên và bạn gái cũ của trần Tiêu, bạn gái cũ của Trần Tiêu tuy cũng là một mỹ nữ nhưng còn tặng kèm thêm một cái sân bay tư nhân.
Còn Linh Thiên, trước sau có lồi có lõm, là hình thể hoàn hảo mà bao đấng mày râu mơ ước.
“Anh đang làm gì vậy?” Linh Thiên bắt được ánh mắt của Trần Tiêu, phát hiện mình xém chút quên mất Trần Tiêu còn ở đây.
Linh Thiên ngoắc ngoắc ngón tay, chiếc áo khoác treo ở cửa trước đó bay về phía cô ấy và nhẹ nhàng bao phủ cơ thể cô ấy.
“Ừm, không có gì, không có gì.”
Trần Tiêu sau khi bị phát hiện có chút ngượng ngùng, hắn vội vàng chuyển đề tài: “Ừm, tôi đi tắm.”
“Ừm.”
Nói là vậy nhưng Trần Tiêu cũng không biết phòng tắm ở đâu, nhưng hắn cũng không dám hỏi lại, sợ người vợ ghê gớm đó biết được hắn đã không phải người chồng trước đó của cô liền tiện tay cho hắn một cái phất tay.
Trần Tiêu chỉ có thể lên lầu và trở về căn phòng hắn ở lúc buổi sáng để từ từ nghĩ cách giải quyết.
Lầu hai có mấy gian phòng, đều là phòng cho khách, chỉ có một phòng nhìn giống nhà vệ sinh, nhưng bên trong chỉ có một cái hố, không nhìn thấy vòi hoa sen, nhưng trực giác nói cho hắn biết, nơi này chính là nhà tắm.
Ở trong thế giới ma pháp, con người tắm như thế nào?
Trần Tiêu đoán rằng nhất định phải có cơ quan nào đó, quả nhiên hắn đã phát hiện một cái lỗ trên tường cách cái hố không xa!
Đánh giá từ hình dạng của cái lỗ này, chắc chắn cần phải nhét một vật thể có hình tam giác vào trong đó mới có thể khởi động.
Trần Tiêu tìm khắp nơi không thấy nên đành bó tay, quả nhiên việc liên quan đến pháp thuật thì phải nhờ pháp sư đến xử lý, hắn đành phải nhờ Linh Thiên giúp đỡ.
Vì vậy, Trần Tiêu chỉ có thề làm bộ làm tịch hét xuống dưới cầu thang: “Phòng tắm hình như bị hỏng rồi.”
“Hỏng? Chờ một chút.”
Linh Thiên nhanh chóng đi lên lầu, đi thẳng vào nhà vệ sinh lầu hai, đúng là nhà vệ sinh mà Trần Tiêu tìm thấy lúc trước, Linh Thiên đi đến lỗ tường trong cùng của nhà vệ sinh, lại nhìn lên, lẩm bẩm:
“Vòng tròn ma thuật còn tốt.”
Cô quay sang nhìn Trần Tiêu hỏi: “Cái gì hỏng, không phải bởi vì không có ma tinh sao?”
Trần Tiêu không biết ma tinh là gì, chỉ ậm ừ một tiếng:
“À đúng, không có ma tinh, tôi nói nhầm.”
“Ừm, anh cầm lấy.”
Linh Thiên không biết từ đâu mà triệu hoán ra một viên tinh thạch, đưa cho Trần Tiêu, sau đó bước ra ngoài.
Ma tinh này cũng đúng như Trần Tiêu đoán, nó là một tinh thể hình tam giác, pha lê có màu tím, trong suốt và mờ, trông giống như một sản phẩm thủy tinh của kiếp trước.
Loại tinh thể này là một tinh thể ma thuật nhân tạo đặc biệt được hình thành bằng cách nén năng lượng ma thuật và tinh chất ma thuật bằng các phương pháp đặc biệt. Gọi chung là ma tinh.
Đây là một loại ma tinh để sử dụng trong nhà, còn có những loại ma tinh khác được phân biệt dựa vào công dụng của chúng.
Khi Trần Tiêu nhét viên pha lê ma thuật vào lỗ trên tường, viên pha lê ma thuật bắt đầu phát ra ánh sáng màu tím.
Những dòng chú văn lờ mờ ở xung quanh cái lỗ trên tường cũng dần dần phát sáng, và khi năng lượng ma thuật chảy dọc theo những dòng đến vòng tròn ma thuật hình tròn được khắc trên trần nhà, vòng tròn ma thuật bắt đầu xoay từ từ.
Và sau khi trung tâm của vòng tròn ma thuật xoay một lúc, một dòng nước phun ra từ nó.
“Thật thần kỳ, nước vẫn còn nóng, đây là ma pháp sao! Ta phải học được nó!”