Chương 362 "Tôn Văn Tường"
Lời của Bình Bình lập tức khiến mọi người há hốc mồm.
Trực tiếp đọc đáp!
Đây là cái chuyện kinh khủng gì vậy?
Dù đáp án đều là do mình đáp nhưng bất cứ ai ở đây không đau đầu nhức óc khi nhìn thấy đề thi. Dù trả lời bằng những gì mình học nhưng khi viết ra đáp án cũng chỉ có thể nhớ mang máng thôi chứ ai có thể thuộc hết đáp án mình đã viết chứ?”
Hơn nữa dù có nhớ bản thân đã viết những gì thì phải có tâm lý vững cỡ nào mới có thể trả lời trước mặt mọi người chứ.
Người đứng phía trước là Nhiều tiên sinh đó.
Khi mọi người còn đang kinh hãi thì Nhiều Vân Châu nhìn Bình Bình, Bình Bình cũng nhìn Nhiều Vân Châu.
Một người là đánh giá và hứng thú, một người là bình tĩnh và tự tin.
Nhiều Vân Châu nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên cảm thấy Bình Bình trông hơi quen, nhưng ông ta không thể nhớ mình đã gặp cậu ở đâu.
Không nhớ nổi thì không cần nghĩ nữa, Nhiêu Vân Châu trực tiếp nói: “Được, ta muốn nghe xem ngươi đã viết cái gì.
Nghe thế, Tôn phu tử càng trở nên lo lắng.
Ông ta muốn ngăn cản, nhưng nếu lúc này mà lên tiếng thì sẽ bị người khác chú ý. Vậy nên dù có nôn nóng thì ông ta cũng chỉ có thể từ từ làm.
Lúc này, hai vị phu tử khác cũng đang nhìn Bình Bình, họ muốn xem một đứa trẻ 6 tuổi như Bình Bình sẽ trả lời thế nào.
Vòng hai có tổng cộng ba câu, câu đầu tiên: đọc sách là gì.
Bình Bình nói: “Đá va chạm thì có lửa, không va chạm thì đến khói cũng không thành. Người học mới biết, không học không biết. Vạn vật đều luân chuyển, tha đích phi ngã hiền. Thanh xuân tu tảo vi, khải năng trường thiếu niên”
Có nghĩa là chỉ khi đá chạm mới có lửa, nếu không va chạm thì hoàn toàn không có khói. Con người cũng vậy, chỉ có đọc nhiều mới có thể nắm vững tri thức, nếu không, tri thức không tự từ trên trời rơi xuống. Ngoài việc học ra thì bạn cần suy nghĩ nhiều hơn và thực hành nhiều hơn, để những kiến thức đó có thể trở thành của riêng bạn. Tuổi trẻ là thoáng qua, hãy học ngay khi còn có thể.
Câu trả lời của Bình Bình khiến mọi người sửng sốt.
Một đứa trẻ mới sáu tuổi mà có suy nghĩa như vậy, đúng là kinh ngạc.
Câu hỏi thứ hai là, đạo quân tử là gì.
Bình Bình trả lời bốn điểm: quân tử bất trách nhân sở bất cập; quân tử bất cường nhân sở bất năng; quân tử bất khổ nhân sở bất hảo; quân tử bất miểu nhân sở bất thành.
Sau đó trích dẫn điển cố và các ví dụ khác nhau để chứng minh.
Suy nghĩ rõ ràng và rành mạch như những người trưởng thành.
Trong khi mọi người còn đang sửng sốt thì Triệu phu tử lại cau mày.
Lúc này viện trưởng cùng một ông lão râu tóc bạc phơ đi tới.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của bọn họ, hẳn là không phải vừa mới tới, mà đã ở trong tối quan sát đã lâu, lúc này mới đi ra.
Triệu phu tử đến cạnh viện trưởng và thầm thì gì đó vào tai ông ta.
Còn Bình Bình thì bình tĩnh nhìn Vệ Doãn Kiên bên cạnh viện trưởng.
Lúc này, hiện trường có chút trầm mặc..
Sau khi nghe Triệu phu tử nói xong, viện trưởng nghiêm túc nói gì đó với Triệu phu tử.
Sau đó, Triệu phu tử vội vàng rời đi.
Triệu phu tử rời đi không bao lâu thì vài người hầu mang đến hai bộ bàn ghế, trên bàn ghế chất đầy bút, mực, giấy, nghiên mực.
Không lâu sau, Triệu phu tử cũng đi tới, trên tay cầm một cái hộp gấm.
Viện trưởng mở ra hộp gấm và lấy ra một bài thi.
Viện trưởng nhìn rồi nói ra một cái tên.
“Tôn Văn Tường”
Nghe viện trưởng gọi tới cái tên này, cả người Tôn phu tử run lên, mồ hôi tuôn ra như suối.
Lúc này, một thư sinh mập mạp đi ra và nở nụ cười nịnh nọt chào viện trưởng.
“Viện trưởng tìm tiểu sinh có chuyện gì không?”