Chương 360 Đại ngôn bất tàm
Tôn Văn Thành sửng sốt, khi xác định trên đó không có tên Bình Bình, cậu vô thức nhìn Bình Bình.
Bình Bình thu lại ánh mắt, cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, thấy thế, Tôn Văn Thành siết chặt nắm tay.
Cuối cùng, cậu dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn các phu tử và lớn tiếng nói: “Ta nghi ngờ danh sách này có vấn đề”
Tôn Văn Thành cố ý cao giọng để những người chưa rời đi hoặc chưa kịp rời đi đều có thể nghe thấy, cuối cùng mọi người đều tụ lại.
Ba phu tử dán kết quả là Triệu, Tiền và Tôn.
Triệu phu tử hỏi Tôn Văn Thành: “Ngươi tên là gì?”
Sau khi Tôn Văn Thành nói tên của mình, Triệu phu tử khó hiểu nhìn danh sách: “Danh sách có tên của ngươi rồi, sao ngươi còn nói danh sách có vấn đề?”
Thực ra Tôn Văn Thành cũng rất sợ, nhưng vì Bình Bình nên cậu cố gắng bình tĩnh lại.
Cậu chỉ vào Bình Bình đang im lặng đứng cạnh rồi nói: “Ta kém xa thiếu…đệ đệ nhà ta, tại sao ta có thể qua vòng mà đệ đệ của ta lại không được qua. Triệu phu tử nghe vậy liền quay sang nhìn Bình Bình và hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Cố Trạch Hiên.” Bình Bình nói tên thật.
Triệu phu tử là người có tư lịch cao nhất trong các vị phu tử, cũng là một trong các phu tử chấm vòng hai, vừa nghe đến tên cậu, ông ta lập tức nhíu mày.
Nhưng Tôn phu tử đứng cạnh còn chưa đợi Triệu phu tử hiểu ra đã tức giận nói: “Đâu ra một thắng nhãi con như vậy? Mới nhỏ mà đã đại ngôn bất tàm? Còn muốn nói
vớ va vớ vẩn làm tổn hại tới danh tiếng của thư viện chúng ta, ta phải báo cho viện trưởng để huỷ tư cách thi vòng ba của ngươi.”
Nghe thế, Triệu phu tử liền nhíu mày nhìn Tôn phu tử nhưng không nói lời nào.
Bình Bình nhìn Tôn phu tử, nhíu mày nói: “Xin hỏi phu tử, thế nào là đại ngôn bất tàm?”
Giọng nói non nớt nhưng lại rất lạnh lùng khiến không ít ánh mắt đổ dồn về phía cậu.
Tôn phu tử không vui: “Phu tử đang nói thì làm gì tới phiên nhãi con như ngươi xen vào? Mới nhỏ mà đã đầu cơ thủ xảo, ta khuyên người sau này đừng đọc thêm sách nữa, nếu không học ra chỉ có thể hại người thôi.”
Lời của Tôn phu tử rất nặng, nếu là đứa trẻ khác, sợ là đã bật khóc nức nở, từ đó không còn tự tin học hành, không bao giờ chạm vào sách nữa.
Bình Bình không chút bối rối mà chỉ bình tĩnh nhìn Tôn phu tử.
Cậu nhớ vị phu tử này chính là người đã thu bài của cậu.
Mẹ từng nói, nếu là một người đang hổ thẹn thì người đó sẽ lớn giọng, hơn nữa còn chớp mắt liên tục. Vị phu tử này khi nói chuyện cực kỳ lớn tiếng, mắt cũng liên tục chớp nháy.
Bình Bình nghĩ tới một câu thành ngữ: lương tâm cắn rứt.
Tôn phu tử thực sự đang cắn rứt lương tâm, khi thấy Bình Bình nhìn về phía mình, ông ta có cảm giác mình đã bị nhìn thấu
Trong khoảnh khắc đó, ông ta nghi ngờ người mà mình đang đối mặt không phải một đứa trẻ sáu tuổi, mà là một người tài có địa vị cao hơn ông ta.
Nhưng Bình Bình không nhìn Tôn phu tử quá lâu mà lại quay về phía Triệu phu tử: “Xin hỏi, tại sao lại là đại ngôn bất tàm? Tại sao lại là đầu cơ thủ xảo? Còn nữa, phu tử của học viện đều khuyên học sinh không cần học nữa như thế này sao?”
Có câu “Đại ngôn bất tàm, tắc vô tất vi tri chí, nhi bất tự độ ký năng phủ hỷ. Dục tiễn ký ngôn, khải bất nanh sai ” ý chỉ nói những lời đao to búa lớn mà không biết xấu hổ.
Còn đầu cơ thủ xảo là nhờ khôn khéo mà thành công.
Tôn Văn Thành nói rằng Bình Bình giỏi hơn mình, thực ra câu này không đủ để đánh giá đại ngôn bất tàm.
Còn Bình Bình hỏi Tôn phu tử tại sao lại là đại ngôn bất tàm cũng không đủ để đánh giá là đầu cơ thủ xảo.
Nghĩ tới đây, Triệu phu tử lập tức không hài lòng nhìn sang Tôn phu tử.
Lúc này, ông ta thậm chí cảm thấy Tôn phu tử mới là người hủy hoại thanh danh của học viện, nếu không thì sao có thể nói những lời khó nghe như vậy với hai hạt giống tốt?