Chương 357 Nhưng không ai nhìn thấy người vừa gọi.
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 357 Nhưng không ai nhìn thấy người vừa gọi.
Nghe Lưu Ly hỏi thế, Âu Dương Diệp lập tức hiểu ra.
Lần này vì người đồng nên kiểm tra càng nghiêm ngặt hơn.
Trước đây, việc tuyển sinh của Thư viện Bồi Nguyên được chia thành các nhóm tuổi.
Một nhóm từ sáu đến mười tuổi. Một nhóm từ mười đến mười tám tuổi và một nhóm trên mười tám tuổi.
Đề thi sẽ khác nhau dựa trên ba nhóm tuổi, những người vượt qua kỳ thi sẽ được vào các lớp khác nhau.
Lớp học dành cho trẻ dưới mười tuổi được gọi là lớp ấu đồng, hay lớp vỡ lòng
Những người trên mười tuổi là lớp thành tài.
Bởi vì những người trên 18 tuổi đã học lâu hơn, nên các câu hỏi kiểm tra của họ sẽ khó hơn và việc vào lớp thành tài lại càng gian nan.
Nhưng thư viện Bồi Nguyên của năm nay lại khác với trước đây.
Vì xác định là người đông nên phải thông qua vòng loại.
Trong vòng loại sẽ không phân nhóm tuổi mà chỉ xác định chỉ bằng một câu hỏi.
Chỉ sau khi vượt qua cửa thứ nhất, sẽ là cửa thứ hai, thậm chí cửa thứ ba.
Mà một khi học sinh đã tiến vào thư viện thì phải đợi có kết quả mới có thể rời đi, người nhà cũng không được tiến vào.
Tóm lại, với Bình Bình mới sáu tuổi mà nói thì độ khó không đơn giản đâu.
Lưu Ly nghe xong không khỏi thở dài, Bình Bình mới học nửa năm mà phải thi tài với người đã học vài năm thậm chí mấy chục năm thì thật sự quá tàn nhẫn.
Nhưng tàn nhẫn thì tàn nhẫn chứ cô sẽ không ngăn cản.
Tuy cô không hỏi gì nhiều về việc học của Bình Bình nhưng cô biết trong khoảng thời gian gần đây con trai đã nghiêm túc thế nào với kỳ tuyển sinh này.
Con có mục tiêu thì người làm mẹ như cô không còn cách nào khác là phải ủng hộ.
Sau khi cảm ơn Âu Dương Diệp, Lưu Ly đứng dậy và đi xuống lầu.
Lúc này Vệ Doãn Kiên đã ăn uống no say, còn Vệ Dật Lâm đã đi tới hiệu sách đối diện.
Sau khi tán gẫu, Vệ Doãn Kiên tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, có lúc nhìn người qua lại trên đường, có lúc nhìn hiệu sách đối diện, dáng vẻ rất nhàn nhã.
Tuy nhiên, ngay lúc này, Vệ Doãn Kiên đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong đám người, ông ta kích động đứng bật dậy.
Thấy bóng người kia sắp đi xa, Vệ Doãn Kiên không khỏi hét lên “Chờ một chút”, sau đó vội vàng chạy ra cửa.
Tiểu nhị thấy khách trong phòng bao bỏ chạy nên lập tức đi thông báo cho chưởng quầy.
Trên đường vốn rất đông người qua lại, khi đột nhiên nghe thấy tiếng hét từ trên cao, mọi người đều kinh ngạc nhìn lên, bao gồm cả Lưu Ly ở phía xa.
Nhưng không ai nhìn thấy người vừa gọi.
Khi Vệ Doãn Kiên chạy xuống lầu thì không còn bóng dáng của cô nữa, trong chốc lát, ông ta không hỏi cảm thấy chán nản.
Lúc này, Âu Dương Diệp và Vệ Dật Lâm vừa đi ra từ hiệu sách đối diện, đi đến bên Vệ Doãn Kiên.
Âu Dương Diệp nhìn xung quanh mà không thấy người khả nghi nên không nhịn được hỏi: “Lão gia tìm ai?”
Âu Dương Diệp biết Vệ lão, vì thế nên hắn đã không gọi ông ta là Vệ lão ngay tại cổng ra vào đông đúc.
Ánh mắt Vệ Doãn Kiên hơi xuất thần, ông ta không trả lời Âu Dương Diệp mà nghiêm mặt nói với cháu trai Vệ Dật Lâm: “Dật Lâm, hình như ta vừa nhìn thấy con bé, cháu mau phải người đi tìm đi.