Chương 354
“Đại thiếu gia, người đừng..”
Câu hét của Lưu Tiểu Cúc bị nam nhân nuốt chửng.
Lưu Tiểu Cúc càng hoảng loạn hơn rồi, động tác cự tuyệt cũng vô thức mạnh hơn.
Bị cự tuyệt như vậy khiến nam nhân lạnh mặt, hắn ta dừng tay: “Lưu Tiểu Cúc, nàng đừng có không biết điều”
Sắc mặt Lưu Tiểu Cúc có chút bối rối, nhưng ngay sau đó, ánh mắt nàng ta rưng rưng, rồi ngẩng đầu nhìn nam nhân: “Đại thiếu gia, người xem Tiểu Cúc là gì chứ? Tiểu Cúc muốn gả cho đại thiếu gia chỉ đơn giản là vì ái mộ đại thiếu gia thôi. Nếu đại thiếu gia xem Tiểu Cúc là thanh lâu kỹ nữ thì xin người thứ lỗi, Tiểu Cúc không theo nữa”
Nói rồi, Lưu Tiểu Cúc quay lưng đi.
Nhưng khi nàng ta quay lưng với nam nhân đó, trong mắt Lưu Tiểu Cúc lại hiện lên một tia chán ghét và khinh thường.
Ở kiếp trước, nàng ta đã nhìn thấu đám người nhà họ Chu rồi, ai nấy đều ghê tởm.
Mục tiêu của nàng ta vĩnh viễn không phải là nhà họ Chu. Những gì mà nàng ta từng trải qua ở kiếp trước cho nàng ta biết rằng, nếu muốn sống tốt hơn thì nhất định phải liều mạng trèo cao.
Nếu bây giờ có mục tiêu tốt hơn thì sao nàng ta có thể nhìn trúng nhà họ Chu chứ?
Chỉ là, bây giờ nàng ta vẫn chưa thể tiếp cận mục tiêu đó nên chỉ đành lợi dụng quyền lực của nhà họ Chu thôi.
Vào khoảng thời gian này ở kiếp trước, Vệ lão tới huyện Lâm An để thu nhận vị đệ tử cuối cùng.
Tuy nàng ta chưa từng gặp Vệ lão, cũng không biết hành tung của ông nhưng nàng ta biết, ở kiếp trước, ban đầu Vệ lão không hề chọn được người, nhưng khi Vệ lão chọn người thì ông ta đã đến Phúc Mãn Lâu.
Sau đó vài năm, mọi người đồn nhau rằng vị đệ tử mà Vệ lão thu nhận đến từ trấn Biên Lư.
Nàng ta không biết đồ đệ của Vệ lão là ai nhưng nàng ta biết chỉ cần có quan hệ với người đó thì địa vị đều tăng cao cả, ví dụ như Phúc Mãn Lâu của kiếp trước.
Ban đầu, Phúc Mãn Lâu bị Phương Hương Lâu đè đầu, nhưng sau đó nghe nói chủ nhân của Phúc Mãn Lâu có quan hệ gì đó với đồ đệ của Vệ lão.
Cũng vì thế mà cuối cùng, Phúc Mãn Lâu đã vượt qua Phương Hương Lâu, thậm chí chủ nhân của Phúc Mãn Lâu còn thay thế nhà họ Hoa trở thành hoàng thương.
Nhưng tiếc là nàng ta chết quá sớm, hơn nữa cả đời đều bị nhốt trong nhà họ Chu nên tất cả những gì nàng ta biết đều từ miệng nhà họ Chu chứ không biết nhiều hơn.
Nhưng không sao, chỉ cần nàng ta có biện pháp thu hút sự chú ý của Vệ lão thì sẽ có cơ hội thôi.
Đương nhiên nàng ta làm thể không phải là vì muốn Vệ Lão nhìn trúng con trai trưởng tôn nhà họ Chu. Cái hạng vô dụng sau này sẽ chết trên người của kỹ nữ thanh lâu làm gì đáng để nàng ta bỏ công bỏ sức chứ?
Điều nàng ta muốn là khiến Vệ lão thu nhận đệ đệ Phúc Vĩ của nàng ta.
Lúc trước nàng ta chỉ thử cho Phúc Vĩ đến học đường đi học thôi, không ngờ Phúc Vĩ có thiên phú trên phương diện này, được tiên sinh khen ngợi rất nhiều lần.
Nếu Phúc Vĩ có thể trở thành đệ tử của Vệ lão thì địa vị của người tỷ tỷ như nàng ta nhất định sẽ tăng vọt.
Đến lúc đó, nàng ta còn sợ không tiếp cận được nhiếp chính vương sao?
Có viên ngọc như nhiếp chính vương ở trước mặt, tên trưởng tôn Chu Đồng Phổ tính là cái thá gì chứ?
Vì nhiếp chính vương nên nàng ta nhất định phải giữ gìn trinh tiết, nếu không mọi chuyện đều đổ sông đổ bể.
Nam nhân, cũng chính là Chu Đồng Phổ nghe thế thì cơn giận mới lắng xuống, sau đó hắn ta đi tới ôm lấy Lưu Tiểu Cúc: “Lúc nãy là do ta lỗ mãng, đợi chuyện thành rồi, ta nhất định sẽ đón nàng vào phủ, đến lúc đó, chúng ta sẽ chung chăn chung gối.”
Nói xong, Chu Đồng Phổ còn nhéo eo Lưu Tiểu Cúc an ủi.
Lưu Tiểu Cúc thuận thế xoay người lại rồi nép vào ngực Chu Đồng Phổ: “Tình cảm của Tiểu Cúc rất khiêm nhường, chỉ hy vọng đại thiếu gia có thể tôn trọng Tiểu Cúc một chút.”
Giọng nói còn mang theo chút nức nở.
Nhưng ánh mắt hiện giờ của Lưu Tiểu Cúc lại vô cùng sáng. Với kinh nghiệm làm sủng thiếp của gia gia Chu Đồng Phổ ở kiếp trước, nàng ta cũng từng quan sát đám tiểu bối này, nàng ta biết rõ Chu Đồng Phổ thích loại nữ nhân như thế nào.