Chương 353 "Vậy muốn cảm tạ thế nào?"
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 353 "Vậy muốn cảm tạ thế nào?"
“Đến lúc có đầu bếp và người rồi thì thu tiền ra sao là phụ thuộc vào ngươi. Lúc này, Lưu Ly chỉ muốn làm một quân sự.
Đương nhiên, Âu Dương Diệp cũng chỉ thiếu một quân sư chứ năng lực điều hành của hắn vẫn rất mạnh.
Âu Dương Diệp cùng Lưu Ly bàn chuyện tận mấy canh giờ, Lưu Ly đã đề xuất một loạt các phương pháp như nuôi gà trong rừng trúc, nuôi cả trên ruộng lúa, nuôi vịt trên bãi biển’ và ‘trồng trái cây trong rừng .
Sau khi trò chuyện xong, Âu Dương Diệp ngay lập tức thực hiện
Thời gian nhoắng một cái, mười ngày nữa lại trôi qua.
Trong mười ngày này, Lưu Ly đều rất bận rộn.
Ớt trong thôn và dược liệu ở thôn Trần Gia đều đã được trồng trọt, sau khi nung các lọ mỹ phẩm dưỡng da trong lò nung của Trương Tiểu Xuyên, mẻ sứ đầu tiên đã ra
lò.
Bây giờ cửa hàng rau trái mùa của Lưu Ly cũng đã đóng cửa, vì vậy Lưu Ly đã đổi nó thành một cửa hàng đồ sứ và thuê người quản lý.
Tất nhiên, thị trường chính để kinh doanh đồ sứ của Lưu Ly không chỉ là toàn bộ huyện Lâm An hay Lương Châu.
Đồ sứ của Trương Tiểu Xuyên có độ mịn rất tốt, vết nứt cũng hiếm và đẹp, ngoài ra, Lưu Ly còn thêm một số yếu tố khác vào nên dù chỉ bán ở huyện Lâm An vẫn sẽ rất bùng nổ.
Lúc này, những người mà Trương Nhị Lang giúp cô tìm ở phía nam cũng đã đến, những người này từng làm hộ tống, nhưng biêu cục không thể tiếp tục nên bọn họ không còn đường sống nữa, liền bị Trương Nhị Lang thu nhận.
Lưu Ly sẽ để những người này vận chuyển hàng, mang đồ sứ, sản phẩm đưỡng da và số ớt của cô đến mọi miền đất nước, thậm chí cả các nước láng giềng.
Đương nhiên, mục đích của cô không phải là buôn bán nhỏ lẻ, mà là muốn những người này mở rộng thị trường trước, sau đó mới mở chuỗi cửa hàng của mình.
Trong khoảng thời gian này, Mộc Sương Các trên huyện cũng đã khai trương, Lưu Ly chỉ đi một lần, sau đó luôn bận rộn.
Trong nháy mắt đã là đầu tháng ba, hiệu sách đối diện Phúc Mãn Lâu cuối cùng cũng khai trương.
Bởi vì trước khi khai trương tin tức về hiệu sách đã lan truyền khắp nơi, cho nên buổi khai trương hôm nay đã thu hút rất nhiều người.
Tình cờ là hôm nay Lưu Ly cũng đến Phúc Mãn Lâu nên đã chứng kiến sự kiện khai trương hiệu sách phía đối diện.
Lúc trước chẳng thấy trong trấn có bao nhiêu văn nhân mặc khách, nhưng hôm nay, những văn nhân mặc khách này đều tề tựu về đây.
Ban đầu, Lưu Ly chỉ đứng xem thôi, sau khi xem xong, cô liền đi vào Phúc Mãn Lâu ở phía đối diện.
Nhưng khi Lưu Ly xoay người đi vào Phúc Mãn Lâu, khóe mắt thoảng thấy một bóng người quen thuộc.
Lưu Tiểu Cúc?
Lưu Ly dừng lại, nhìn về hướng hiệu sách rồi khẽ nhíu mày.
Nhưng bóng dáng quen thuộc mà cô vừa nhìn thấy đã biến mất, nên Lưu Ly chỉ quay người rồi bước vào Phúc Mãn Lâu.
Bên kia, Lưu Tiểu Các bước vào hậu viện của hiệu sách.
Lúc này, có một người đang ngồi ở hậu viện, nhìn thấy Lưu Tiểu Cúc đi vào, liền hỏi: “Với hiệu sách này, ngươi cho rằng có thể câu được cá lớn sao?”
Lưu Tiểu Cúc cười và nói: “Không biết có thể câu được cả lớn hay không, nhưng ta có thể đảm bảo rằng cá lớn nhất định sẽ xuất hiện ở tửu lâu đối diện. Cá lớn có đến hay không phụ thuộc vào việc có đủ mồi hay không.
Nam nhân đối diện trầm mặc không nói.
Lưu Tiểu Cúc tiến lên ngồi vào lòng đối phương, khẽ nháy mắt: “Đại thiếu gia, chàng cũng biết Vệ tiên sinh là người như thế nào, người bình thường gặp được ông ta đã khó như lên trời, ta không phải đang vì đại thiếu gia mà hi sinh hết tất cả sao?”
Nói đến đây, La Tiểu Cúc bĩu môi: “Còn chẳng phải vì con trai chàng sao, đại thiếu gia, việc có thành hay không thì ta cũng đâu được lợi lộc gì chứ.
Nói xong, nàng ta làm bộ đứng dậy.
Nam nhân nghe vậy, ngược lại vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lưu Tiểu Cúc: “Sao nàng lại không được lợi lộc gì chứ? Chẳng lẽ sau khi việc đã thành, làm thiếp của ta còn khiến nàng không vui?”
Vừa nói, miệng của người đàn ông liền kề sát má Lưu Tiểu Cúc.
Mùi thơm thuần khiết không son không phấn của nàng ta không ngờ lại có chút mê hoặc hắn.
Nghe vậy, trong mắt Lưu Tiểu Cúc lóe lên một tia khinh thường, nhưng lại đặt một nụ hôn lên mỗi người đàn ông: “Gia, sao ta lại không vui? Nếu không thì ta cần vất vả mở cái hiệu sách này làm gì chứ?”
Người đàn ông nghe xong rất hài lòng: “Được, mấy ngày nữa ta sẽ mang ngân lượng tới cho nàng, đảm bảo không để nàng bị lỗ”
Lưu Tiểu Cúc vừa nghe, lập tức vui mừng nói: “Vậy thật sự cảm tạ gia.