Chương 351 "Ngươi tìm ai?"
Lưu Ly nói: “Ta có hạt giống có thể tăng sản lượng lương thực, ruộng lúa của mọi người vẫn có thể trồng lúa”
Nối liền với thôn Đại Vĩ, thôn Trần Gia cũng có những cánh đồng lúa tốt, hơn nữa bất luận là lúc nào thì việc trồng lương thực đều rất quan trọng.
“Còn với những mảnh đất khô cằn, ta muốn hợp tác với mọi người trồng dược liệu.”
Lưu Ly nghĩ kỹ rồi, dược liệu trong thời đại này vẫn còn tương đối khan hiếm, trồng dược liệu cực kỳ có lợi.
Đương nhiên, cô cũng không định trồng dược liệu trân quý gì mà chỉ là muốn trồng một ít dược liệu trị thương dùng trên chiến trường, còn có dược liệu trị bệnh thông thường, bởi vì những loại dược liệu này đều được tiêu thụ rất nhiều, vì nhu cầu rất nhiều.
Nghe tới việc mình có thể trồng dược liệu, những người trong thôn Trần Gia đều không dám tin.
Dược liệu là thứ rất trân quý đối với thôn dân, nếu không tại sao lại có nhiều người vì không thể đi khám bệnh mà bệnh tình kéo dài như thế?
Cho nên khi nghe nói Lưu Ly dạy bọn họ trồng dược liệu, những thôn dân kia đều kích động không dám tin, tay cũng run cả lên.
“Lưu Ly, dược liệu kia… bọn ta có thể trồng được, thật sao?”Đầu lưỡi của trưởng thôn có chút run rẩy.
Cả đời trồng trọt, ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình có thể trồng dược liệu.
Lưu Ly: “Ta nói trồng được thì nhất định trồng được”
Không phải chỉ là dược liệu sao? Cô đã trồng hết vụ này đến vụ khác trong không gian của mình rồi.
Tuy rằng hiện thực khó khăn gấp mấy lần so với trong không gian, nhưng chỉ cần cho vào nước tưới một giọt Linh Tuyền Thuỷ, cô tin chắc tỷ lệ sống sót của những dược liệu kia sẽ không thành vấn đề.
Về những phương diện khác sẽ do Lê Đạt cùng thôn dân thương lượng.
Trước đây Lê Đại cũng trồng cây, tuy rằng hắn chưa từng trồng dược liệu, nhưng đã trồng rất nhiều hoa cỏ, dược liệu cũng giống hoa cỏ, thậm chí những dược liệu cô
cần còn không đắt bằng hoa của Lê Đạt nên Lưu Ly hoàn toàn tự tin.
Khi trưởng thôn nghe thấy Lưu Ly tự tin khẳng định, sự do dự trong lòng ông ta lập tức biến mất.
Có lẽ ông ta không phải là một trưởng thôn có năng lực, nhưng ông ta biết rằng chỉ cần đi theo Lưu Ly thì nhất định không sai.
Không phải bây giờ mọi hộ gia đình trong thôn đều có tiền dư rồi sao?
Nghĩ đến đây, Trần Phong Hải cười nói: “Trước kia người trong thôn đều ăn không no mặc không ẩm, từ khi có Lưu Ly, bọn ta không chỉ được đón năm mới đầy đủ mà còn có cả tiền dư cất trong Thiên Hạ Tiền Trang”
Đây là những lời cảm khái thật lòng của Trần Phong Hải, nghĩ tới những ngày tháng trước kia, đúng là như một giấc mộng.
“Thiên Hạ Tiền Trang?” Lưu Ly nhướng mày.
Trần Phong Hải tưởng Lưu Ly không biết về Thiên Hạ Tiền Trang nên bèn giải thích: “Đúng vậy, mấy ngày trước mới mở ở huyện Lâm An. Tiền trang này không chỉ không thu tiền quản lý mà mỗi ngày còn có lãi, không ít người trong thôn đều gửi tiền ở đó.
Lưu Ly thực sự không biết chuyện Thiên Hạ Tiền Trang đã mở ở huyện Lâm An, dù gì cô cũng không quan tâm mấy chuyện này lắm.
Nhưng nếu Thiên Hạ Tiền Trang ở huyện Lâm An đã mở thì chẳng phải Âu Dương Diệp cũng quay lại rồi sao?
Lưu Ly đoán không sai, Âu Dương Diệp thật sự đã quay về rồi.
Sau vài tháng bôn ba khắp nơi, Âu Dương Diệp đã gầy đi một vòng, người cũng đen hơn.
Khi người khác chuẩn bị đón năm mới, hắn đang bôn ba, khi người khác đón năm mới, hắn cũng đang bôn ba, khi người khác đều đã đón năm mới xong, hắn vẫn còn đang bôn ba.
Giờ đã mở được tiền trang ở huyện Lâm An, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi trong phòng bao của Phúc Mãn Lâu, Âu Dương Diệp nhìn về Phương Hương Lâu đang sửa sang ở phía đối diện, sau đó hỏi Tần chưởng quầy: “Đối diện là sao thế?”
Chưởng quầy Tần nhìn đối diện rồi nói: “Họ bán tiệm rồi, nghe nói muốn mở một hiệu đọc sách, tầng một để đọc sách bản sách thưởng trà, tầng hai là để thưởng thức các loại thư hoạ, nhưng người vừa có tài vừa có duyên mới được vào.
Âu Dương Diệp nghe vậy liền dời ánh mắt đi chỗ khác: “Chiêu trò hay đấy, chỉ là không biết đối phương có được như ý nguyện không?”
Tần chưởng quỹ nghe được câu này, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Như ý nguyện gì cơ?”
Âu Dương Diệp nói: “Không có gì…
Dừng một chút, hắn lại nói: “Ngươi lưu ý xem chủ tử bên kia là ai.”
Vừa nghe Vệ Đại Nho tới huyện Lâm An liền đốc sức mở một hiệu sách lớn như vậy, nếu không phải là vì Vệ Đại Nho thì hẳn không tin.
Tần chưởng quầy gật đầu.
Ngày hôm sau, Âu Dương Diệp mang theo một xe đủ loại đồ chơi sưu tầm được từ nam chí bắc đến nhà họ Cố ở thôn Đại Vĩ. Nhìn chữ “Cổ” trước cổng, trong lòng Âu
Dương Diệp đã không còn những suy nghĩ kia nữa.
Nhiếp chính vương phi không phải là người mà hắn có thể thèm muốn.
Âu Dương Diệp cong môi, sau đó ra lệnh cho tuỳ tùng của mình gõ cửa.
Người tới mở cửa là Vệ Chính, vừa nhìn thấy Âu Dương Diệp, Vệ Chính lãnh đạm hỏi: “Ngươi tìm ai?”
Âu Dương Diệp thấy Vệ Chính thì hơi sửng sốt, sau đó cười hỏi: “Lưu Ly có ở đây không?”
Vệ Chính nghe vậy mở cửa: “Lát nữa tiểu thư sẽ trở lại, ngươi vào trước đi.
Tiểu thư?
Âu Dương Diệp không khỏi nhìn thêm Vệ Chính, nhưng Vệ Chính lại không thèm để ý đến Âu Dương Diệp mà chỉ đi vào trong.