Chương 350 Cái nào nặng cái nào nhẹ?
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 350 Cái nào nặng cái nào nhẹ?
Đừng nói đến việc hạ nhân không chịu nổi mùi thối, ngay cả bản thân Dương Luân rất đau khổ.
Dương Luân chưa bao giờ hối hận vì ăn thịt mỡ như bây giờ, thậm chí còn nghĩ trong lòng nếu có thể khỏi bệnh, hắn ta sẽ không bao giờ ăn thịt mỡ nữa.
Ngay khi Dương Luân đang khóc lóc hối hận thì người hầu cuối cùng đã mang thuốc đến.
Vừa nghe nói là thuốc của Lưu thần y, Dương Luân lập tức kích động, từ trên giường ngồi dậy, vội vàng vươn tay: “Mau, đưa thuốc cho ta..”
Dáng vẻ gấp gáp đó hệt như hồi quang phản chiếu, khiến những người hầu sợ hãi không thổi…
Sau khi uống thuốc, bệnh tiêu chảy của Dương Luân nhanh chóng được chữa khỏi, sau khi tắm rửa sạch sẽ, xác định trên người không có mùi thối, Dương Luân mới run lẩy bẩy đi ra tiền sảnh.
Nhìn thấy Lưu Ly, Dương Luân bật khóc như nhìn thấy mẹ già, chỉ thiếu nước quỳ xuống ngay lập tức.
“Lưu thần y, ta…
“Ta đã biết mấy ngày nay Dương lão gia phải chịu đựng những gì rồi. Nhưng ta nói thẳng, nếu Dương lão gia không có quyết tâm và động lực giảm cân thì chúng ta không cần phải lãng phí thời gian nữa.
Chưa đợi Dương Luân kích động mở miệng, Lưu Ly đã lên tiếng trước.
Dương Luân nghe vậy vội vàng gật đầu: “Có có có, ta nhất định có quyết tâm giảm béo”
Chưa nói đến sự đau đớn mà bệnh béo phì mang lại, chỉ tính đến chuyện không kịp chạy ra nhà vệ sinh vì quá béo đã khiến hắn ta quyết tâm giảm cân rồi.
Nếu không sau này đổ bệnh, hắn ta còn không có sức di chuyển, chẳng phải y hệt phế nhân sao?
Thấy Dương Luân sốt sắng trả lời, sắc mặt Lưu Ly cũng không dịu đi, chỉ hỏi: “Nhưng ta phải nói trước, nếu Dương lão gia không bỏ được thói ăn thịt mỡ thì hôm nay chấm dứt ở đây thôi. Đây chỉ mới là khởi đầu, Dương lão gia phải nghĩ cho kỹ, nếu không sẽ rất phiền toái.
Nghe nói đó chỉ là bắt đầu, Dương Luân chỉ cảm thấy ớn lạnh.
Mấy ngày nay hắn ta sống chung với mùi hôi thối đã rất đau khổ rồi.
Nhưng nếu hắn ta không giảm cân thì chỉ có thể sống thêm vài năm nữa thôi, thịt mỡ hay tính mạng, cái nào nặng cái nào nhẹ?
Hít một hơi thật sâu, đôi mắt díp lại vì thịt của Dương Luân tràn đầy quyết tâm: “Lưu thần y, ta đảm bảo sẽ không ăn thịt mỡ nữa, nhờ Lưu thần y giúp ta hồi phục sức khoẻ”
Nói rồi, Dương Luân củi đầu thật sâu trước Lưu Ly.
Lưu Ly nhìn thấy cảnh này, tuy rằng trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại rất đắc ý.
Với thuốc nhuận tràng do cô đặc biệt chuẩn bị, cô không tin Dương Luân sẽ không học được một bài học sâu sắc.
Nếu sau ba ngày đó, Dương Luân vẫn có thể nghĩ đến việc ăn thịt mỡ thì cô thật sự khâm phục hắn ta.
Lưu Ly không nhiều lời, để lại một đơn thuốc mới, sau đó bảo Dương Luân cứ mười ngày lại đến Nhân Thọ Đường lấy thuốc, rồi rời khỏi nhà họ Dương.
Khi Lưu Ly trở về thôn thì đã là buổi tối, vì vậy cô không biết việc của nhà họ Phan đã được giải quyết như thế nào.
Sáng sớm hôm sau, Trần thị đích thân đến cảm tạ Lưu Ly, nói hôn sự đã định, ngày thành hôn sẽ là ngày 28 tháng 3, chỉ còn hơn một tháng nữa.
Về phần nhà tân hôn trong thị trấn, nơi nhà họ Trương mua cũng không phải cách vách nhà họ Phan nhưng cũng cách đó không xa lắm, chỉ đi bộ mất một tuần trà thôi.
Ngôi nhà không nhỏ, nhà họ Trương tốn hết 182 lượng.
Vốn dĩ Trương Trần thị đã cân nhắc việc này, cũng mang theo tất cả vốn liếng trong nhà, gom được 120 lượng, nhưng vẫn còn thiếu một chút, may mà có tờ ngân phiếu của Lưu Ly để lại nên mới giải quyết xong.
Hôm nay, Trương Trần thị không chỉ đến cảm ơn Lưu Ly mà còn nói với Lưu Ly về việc trả lại tiền.
Lưu Ly không gấp, chỉ bảo từ từ trả cũng được, khiến Trương Trần thị cảm động không ngớt.
Mấy ngày sau, Lưu Ly lại đi lên trấn hai lần, sau đó không có thời gian đi nữa.
Bởi vì xuân ấm hoa khai, nhà kính ở thôn Trần Gia hiển nhiên không còn có ưu thế gì nữa, sử dụng nhà kính một cách hợp lý lại là một vấn đề khó nhằn khác,
Vì vậy, mới sáng sớm, Lưu Ly đã đến thôn Trần Gia.
Tuy dân trong thôn không biết tiếp theo phải làm gì, nhưng sau năm mới, không ai nhàn rỗi cả, họ đều chăm chỉ cày đất trong nhà kính, ruộng cũng bón theo cách mà Lưu Ly đã dạy.
Chỉ là bọn họ không biết kế tiếp nên làm như thế nào, cho nên sau khi người của thôn Trần Gia làm xong việc, bọn họ bắt đầu thảo luận xem có nên vừa gieo trồng vừa chờ Lưu Ly thông báo hay là trực tiếp đi gặp Lưu Ly hỏi xem nên làm gì tiếp theo.
Khi mọi người đang thảo luận, còn chưa kịp nghĩ ra cách thì đã thấy xe ngựa của Lưu Ly từ xa tiến vào thôn.
Nhìn chiếc xe ngựa quen thuộc, ai nấy đều vô cùng hưng phấn và lập tức đứng dậy chào đón.