Chương 349 Bọn họ đã nói dối nên cảm thấy rất hổ thẹn.
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 349 Bọn họ đã nói dối nên cảm thấy rất hổ thẹn.
Dịu dàng nhã nhặn, đoan trang tinh tế, đây là ấn tượng đầu tiên của Trương Đại Tú và Trương Trần thị về Phan Yến Oanh.
Hai vợ chồng rất hài lòng với cô con dâu tương lai này, Trương Trần thị cảm thấy có lẽ con mình nhặt được vàng rồi.
Nếu không phải vì chuyện này, sao Đại Lang nhà họ có thể cưới được một tiểu thư như vậy?
Tổ tiên phù hộ rồi!
Tiếp theo là thời gian thảo luận chi tiết hôn sự, Lưu Ly không rành mấy chuyện này, hơn nữa thực ra cô cũng chỉ là người ngoài thôi nên cũng không ở lại nữa mà rời đi trước.
Về việc nhà họ Trương mua nhà, con trai thứ hai của nhà họ Phan là Phan Việt Nguyên cũng bảo là sẽ giúp đỡ nên Lưu Ly không cần phải lo lắng.
Chỉ sợ nhà họ Trương không đủ tiền nên trước khi đi, Lưu Ly đã để lại một tờ ngân phiếu.
Sau khi rời khỏi nhà họ Phan, Lưu Ly liền đi tới Nhân Thọ Đường,
Đã ba ngày trôi qua rồi, phía Dương Luân nhất định sẽ đến tìm cô.
Quả nhiên, khi Lưu Ly bước vào Nhân Thọ Đường, những người hầu của Dương gia nhìn thấy Lưu Ly như nhìn thấy cứu tinh.
“Lưu thần ý, cuối cùng cô cũng quay về rồi, xin hãy cứu lão gia nhà ta.
Lưu Ly giả vờ như không biết, khó hiểu nhìn tên nô bộc: “Lão gia nhà ngươi bị gì cơ?”
Nghe tới đây, tên người hầu gần như sắp khóc.
“Tiêu chảy, từ ngày hôm đó, sau khi trở về, lão gia nhà bọn ta liền bị tiêu chảy ba ngày liên tục…
Nghĩ đến tình hình trong nhà lúc này, vẻ mặt tên hầu hết sức kỳ quái, hắn ta lo lắng không nói nên lời.
Sao lại là không nói nên lời?
Lão gia nhà họ đã tiêu chảy đến mức không thể đứng dậy được nữa.
Hơn nữa bởi vì quá béo nên người hầu trong nhà đều rất vất vả mới đỡ hắn ta được. Mỗi lần mắc đi đều không kịp, hoặc là vừa đi một lần, chưa được bao lâu lại đi tiếp lần nữa. Cứ như thế, trong nhà đều nồng nặc mùi thối, bọn nô tài đều vô cùng đau khổ.
Đừng nói tới chuyện nô tài bọn họ không chịu nổi, ngay cả phu nhân cũng không chịu nổi nữa.
Hai ngày trước phu nhân đã một mình tới đây nhưng không đợi được người, hôm nay hẳn đành phải chờ ở chỗ này, được căn dặn bất luận thế nào cũng phải mời được người về.
Thời gian trôi qua, cuối cùng hắn ta cũng đợi được rồi.
Lưu Ly giả bộ kinh ngạc: “Sao lại bị tiêu chảy?”
Nói xong, Lưu Ly lại cau mày: “Chẳng lẽ là Dương lão gia lén ăn thịt mỡ sao?”
Lúc này tên nô tài sao còn dám nói dối? Liền khai ra hết tuồn tuột.
Dương Luân không chỉ lén ăn thịt mỡ trong mười ngày đó, mà ngay cả những ngày uống thuốc hắn ta vẫn ăn thịt mỡ.
Lúc đầu bị tiêu chảy, Dương Luân còn không quan tâm đâu, chỉ mời đại phu tới khám thôi, đến khi không thể khống chế được nữa.
Vừa đến nhà họ Dương, đập vào mắt Lưu Ly là chưởng khí mịt mù.
Bất kể Dương phu nhân hay những người hầu, khi nhìn thấy Lưu Ly đi tới, bọn họ đều như nhìn thấy cứu tinh.
Lưu Ly đã sớm nghĩ tới tình huống này nên sắc mặt của cô vẫn rất bình tĩnh.
Nhưng cô không cần đi bắt mạch cho Dương Luân nên không phải trải nghiệm cái mùi đó.
Lưu Ly đưa thuốc cho người hầu, sau đó liền được đưa tới tiền sảnh.
Lúc này, Dương phu nhân cũng không dám tỏ ra kiêu ngạo hay khinh thường Lưu Ly nữa, bởi vì nàng ta còn đang hi vọng Lưu Ly có thể giúp mình có một đứa con, và khiến Dương Luân có một vóc dáng bình thường. Dù sao, ai mà không hi vọng phu quân nhà mình có một dáng vẻ bình thường chứ.
Chỉ là Lưu Ly không thèm nhìn Dương phu nhân nên khiến nàng ta vừa ngại vừa hổ thẹn.
“Lưu thần y, chuyện lúc trước…xin lỗi cô”
Dương phu nhân đang nói đến chuyện bọn họ lừa côn rằng Dương Luân không hề ăn thịt mỡ. Bọn họ đã nói dối nên cảm thấy rất hổ thẹn.
Nói thật thì họ không hề tin rằng ăn thịt mỡ sẽ bị tiêu chảy, cũng không nhận ra việc ăn thịt mỡ nghiêm trọng như thế nào.
Mãi đến khi nhiều đại phu không chữa được bệnh tiêu chảy thì họ mới nhận ra hậu quả nghiêm trọng của việc ăn thịt mỡ, nhưng đã quá muộn.
Nghe vậy, Lưu Ly rốt cục ngẩng đầu nhìn Dương phu nhân, nhẹ giọng nói: “Dương phu nhân nói sai rồi, không cần xin lỗi ta, nhưng khi Dương lão gia đến đây, ta cần phải hỏi rõ quyết tâm giảm cân của Dương lão gia lớn tới đâu, nếu không chúng ta không cần phải lãng phí thời gian nữa.
Lời nói không chút khách khí của Lưu Ly khiến Dương phu nhân cảm thấy hổ thẹn nhưng cũng không có cách nào phản bác, chỉ có thể im lặng ngồi uống trà.
Vì vậy, hai người đều uống trà trong đại sảnh, chờ đợi Dương Luân đến.
Ở bên kia, Dương Luân đã bị tiêu chảy hành hạ đến biến dạng, hắn ta nằm đó như một vũng bùn, cả người cũng rất bẩn, dù sao cơ thể của hắn ta cũng quá lớn, không
có cách nào chạy nhanh suốt nên không tránh khỏi việc dây ra người.