Chương 348 Phan Việt Tôn đương nhiên sẽ ra tiễn.
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 348 Phan Việt Tôn đương nhiên sẽ ra tiễn.
“Chỉ cần Phan cô nương gả cho Đại Lang, chúng ta có thể trực tiếp mua một căn nhà cạnh nhà họ Phan làm nhà tân hôn cho bọn trẻ. Sau này, nếu Đại Lang đối xử tệ với Phan cô nương, hai người có thể đến để trực tiếp tìm đến cửa giáo huấn Đại Lang, hai người bọn ta quyết không can thiệp.
“Hơn nữa, cháu gái ta tính cách hướng nội, ta còn đủ sức khoẻ để chăm cháu gái, không cần phiền tới Phan cô nương, ta và lão gia cũng có thể tự mình tiết kiệm của hồi môn cho cháu gái, cho nên hai vợ chồng không cần phải lo lắng tới chuyện này”
Những lời này vừa nói ra, không chỉ có những người đứng ngoài nghe sững sờ mà Trương Đại Lang cũng vô cùng kinh ngạc.
“Mẹ, người…
Trương Trần thị liếc nhìn Trương Đại Lang: “Trước mắt con đừng nói gì cả.
“Nhưng mà..”
Trương Trần thị chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: “Nhưng cái gì? Hiện tại không phải con dâu mới quan trọng nhất sao? Ta và cha con còn chưa hồ đồ, hơn nữa còn có Nhị Lang, con còn nhưng nhị cái gì nữa?”
Trương Đại Lang không nói nữa, nhưng trong lòng vừa cảm động vừa buồn.
Cha mẹ chưa từng nói tới chuyện muốn mua nhà bên cạnh nhà họ Phan, cũng chưa từng nói sau này sẽ phụ trách chăm sóc con gái hắn.
Muốn mua nhà bên cạnh nhà họ Phan, cho dù là nhà nhỏ cũng phải mấy trăm lượng, chẳng phải sẽ cần dùng toàn bộ gia sản trong nhà sao?
Còn có Tiểu Muội, rõ ràng là nữ nhi của hắn, nhưng ý của mẫu thân là, nếu hắn cưới tân nương thì có thể không cần lo cho con gái nữa.
Nếu vậy thì hắn…
Lòng Trương Đại Lang đầy vướng mắc.
Nhà họ Phan hơi sốc.
Nhà họ Trương nói tới mức này không thể là không có thành ý nữa rồi.
Đặc biệt là chuyện mua nhà cạnh nhà họ Phan, nếu như thế thì chẳng phải Yến Oanh có thể sống ngay dưới mí mắt họ sao, cũng không có chuyện con gái bị bắt nạt mà họ cũng không biết như lúc trước nữa?
Còn về chuyện đứa con, đừng nói là con gái, dù có là con trai thì đã có ông bà nội chăm sóc, họ cần phải lo gì nữa.
Ngược lại, lúc trước cả nhà họ đều cảm thấy Yến Oanh có thể gả cho nhà Khúc Nghiêm.
Nhưng nhà họ Khúc ở huyện bên cạnh, dù thế nào thì Khúc Nghiêm cũng không thể chuyển tới trấn Biên Lư.
Khoảng cách xa như vậy, ai biết con gái họ sẽ sống ra sao?
Phan Yến Oanh đứng bên ngoài bức bình phong, thực chất kể từ khi thích Trương Đại Lang, lòng nàng ta đều thấp thỏm không yên, sợ người nhà họ Trương xem thường mình, ghét bỏ mình vì đã cưới một đời chồng lại còn không sinh được con.
Nhưng khi Trương Trần thị nói thế, cảm giác thấp thảm trong lòng Phan Yến Oanh đã hoàn toàn biến mất, lúc này, nàng ta chỉ thấy cảm động và vui sướng.
So với sự kinh ngạc của nhà họ Phan, sắc mặt của Khúc Nghiêm lại không được tốt lắm.
Hắn ta biết lợi thế của mình ở đâu, nhưng không hiểu sao trước mặt người nông phụ này, lợi thế đều không phải là lợi thế nữa.
Cuối cùng, nhà họ Phan xin cáo từ trước, nói là cần đi bàn bạc nên trong đại sảnh chỉ còn lại hai nhà đến cầu thân.
Sau khi rời khỏi đại sảnh, Phan lão gia và phu nhân liền đi hỏi ý kiến của Phan Yến Oanh.
Phan Yến Oanh không chút do dự chọn nhà họ Trương.
Nếu là lúc trước thì chắc nhà họ Phan sẽ khuyên nhủ nàng ta, nhưng lần này, không ai lên tiếng khuyên nhủ cả.
Bởi vì lần này, các thành viên trong nhà họ Phan đều đồng ý với sự lựa chọn của Phan Yến Oanh.
Khúc Nghiêm không được chọn nên đương nhiên phải cùng bà mối và hồi môn rời đi. Với tư cách là bằng hữu của Khúc Nghiêm, lão tam nhà họ Phan- Phan Việt Tôn đương nhiên sẽ ra tiễn.
Đến khi trong đại sảnh chỉ còn lại hai người nhà họ Trương và Lưu Ly, Phan lão gia mới đưa ra điều kiện: “Nếu các ngươi đã nói muốn mua nhà bên cạnh đây làm nhà tân hôn thì không thể chỉ nói miệng được. Muốn cưới thì phải mua nhà trước.
Không phải nhà họ Phan khó tính, họ chỉ sợ nhà họ Trương hứa lèo.
Trương Trần thị nói: “Chắc chắn rồi. Ngày mai… không, hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài xem nhà.
Phan phu nhân nói: “Mặc dù con gái của ta và con trai của bà đều kết hôn lần hai nhưng ta hi vọng lễ nghĩa các bước đều phải đầy đủ.
Trương Trần thị nói: “Mọi thứ đều được thực hiện theo đúng quy trình bình thường, quyết không để Phan cô nương bị thiệt.
Luôn là Trương Trần thị nói chuyện, vì vậy nhà họ Phan cũng muốn hỏi ý kiến của Trương Đại Tú.
Trương Đại Tú chỉ cười và nói: “Mọi việc trong nhà đều do vợ ta làm chủ.
Cha có truyền thống nghe lời vợ như thế, con chắc cũng không kém cạnh đâu?
Vợ chồng Phan gia càng thêm hài lòng, chỉ cảm thấy người được nữ nhi lựa chọn lần này cũng không tồi.