Chương 343: CHƯƠNG 343: THUỐC CẤM
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 343: CHƯƠNG 343: THUỐC CẤM
“Tiểu Ly, nhà của chúng ta không xứng với người ta. Trương Trần Thị cũng nhìn ra sự căng thẳng của Lưu Ly: “Đứa bé kia cũng rất tốt, chỉ là gặp phải đám người Tiêu lưu manh kia, không phải lỗi của nàng ta.
Lưu Ly rất kinh ngạc, ngược lại không ngờ tư tưởng Trương Trần Thị mở mang như vậy.
Trần Thị sau khi thể hiện lập trường của mình, lại có chút gấp gáp mở miệng: “Chỉ là lần này hiểu lầm lớn như vậy, có phải nên đi giải thích rõ ràng không? Có cần thím tự mình đến thăm hỏi không?”
Phan Yến Oanh kia thế nào, Trương Trần Thị không biết, nhưng mà Trương Trần Thị rất rõ một điều, người mà Lưu Ly công nhận, vậy đương nhiên sẽ không quá xấu.
Lại thêm dáng vẻ kia của Đại Lang, thật sự là để ý người ta.
Mặc dù nói hỗn sự đầu tiên của Đại Lang tự mình đi sai rồi, nhưng cũng không thể sai nhiều lần như thế đúng không?
Hai người từng tổn thương đến với nhau, mới càng thêm quý trọng lẫn nhau.
Lưu Ly thấy Trương Trần Thị thật sự không ngại, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, lại nhịn không được nhìn về phía Trương Đại Tú.
Thấy Lưu Ly nhìn về phía mình, Trương Đại Tú cười cười: “Chuyện trong nhà đều do thím cháu quyết.
Lưu Ly nghe vậy cười cười, thật sự cảm thấy không khí nhà họ Trương không tệ.
Nếu không phải trước đó có một Điệp Trúc Lam, nhà họ Trương này sợ là sẽ rất tốt.
Nhưng mà con người thường gặp chuyện không tốt, mới có thể quý trọng những thứ tốt đẹp khó khăn có được, nếu như chuyện lần này thành công, đối với nhà họ Trương, đối với Phan Yến Oanh, đều là phúc.
“Bây giờ giải thích cũng không có ích gì, việc cấp bách là nhanh chóng tìm được chứng cứ đứa bé trong bụng Điệp Trúc Lam không phải của nhà họ Trương Lưu Ly mở miệng, dừng một chút, lại nói: “Cháu nói với nhà họ Phan rồi, muốn bọn họ cho ba ngày.”
Lưu Ly không nói rõ, ba ngày này là nói với Phan Yến Oanh, về phần Phan Yến Oanh quyết định thế nào, kỳ thật cô cũng không biết.
Chỉ mong vì hạnh phúc của mình, Phan Yến Oanh có thể chờ thêm ba ngày.
Trương Trần Thị vừa nghe có ba ngày, hơi nhẹ nhàng thở ra, lại có chút gấp gáp.
“Này đã có người giành con dâu với chúng ta rồi, chúng ta cũng không thể rớt lại đằng sau, phải nhanh chóng chuẩn bị sính lễ” Trương Trần Thị vỗ đùi, đứng lên: “Ông già, ngày mai chúng ta đi lên trấn trên…không lên huyện chọn mua sính lễ”
Lưu Ly nghe thế, đột nhiên có một ý định, liền nói: “Quả thật có thể chuẩn bị, hơn nữa phải gióng trống khua chiêng chuẩn bị.
Người nhà họ Trương nghe thế, toàn bộ đều nhìn Lưu Ly.
Lưu Ly cười cười, sau đó nói rõ kế hoạch của mình với người nhà họ Trương.
Lúc này, trong phòng thương lượng vấn đề này khí thế ngất trời, không ai chú ý đến bóng dáng vốn đang ngủ, lúc này đang cô đơn đứng ở cửa, nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ…
Sáng sớm, hai người Trương Trần Thị và Trương Đại Tú vô cùng khoe khoang ngồi xe bò rời khỏi thôn, thấy người là vui mừng nói mình muốn chuẩn bị sính lễ.
Chuyện này rất nhanh truyền đến tai Điệp Trúc Lam, từ đầu Điệp Trúc Lam cảm thấy hoài nghi, cũng không tin nhà họ Trương thật sự chuẩn bị sính lễ cho mình.
Cho đến xế chiều, xe bò nhà họ Trương đã trở lại.
Trên xe bò có không ít vải vóc tốt, còn có từng thùng, hộp to to nhỏ nhỏ.
Có một số hộp viết tên tiệm điểm tâm trong huyện, có một hộp vừa nhìn đã biết là đồ hàng bạc.
Những thứ này đều được bọc vải đỏ, rõ ràng không phải mua về dùng hằng ngày.
Nhìn chiếc xe bò kia vào nhà họ Trương, lúc này Điệp Trúc Lam mới thật sự tin nhà họ Trương đi chuẩn bị sính lễ.
Mặc dù nói nhà họ Trương chỉ đồng ý cho bản thân làm thiếp, nhưng mà cảnh tượng có nhiều sính lễ như vậy, vậy cũng không kém ai.
Nghĩ nghĩ, Điệp Trúc Lam vô cùng đắc ý yên tâm về túp lều rách nhà họ Từ.
Mà ngày này, Lưu Ly vốn không cần lên Nhân Thọ Đường trấn trên xem bệnh, nhưng sáng sớm Lưu Ly đã xuất hiện ở Nhân Thọ Đường.
Người giúp việc nhìn thấy Lưu Ly đến, lập tức chào hỏi.
“Lưu nương tử hôm nay không phải không cần đến sao?” Chào hỏi xong, người giúp việc nghi ngờ hỏi.
“Ta đến tìm công tử của các ngươi, hắn có ở đây không?”
Ở Nhân Thọ Đường, thân phận của Tôn Quốc Việt không có lộ ra ngoài, cho nên tất cả mọi người đều gọi hắn ta là công tử.
Chuyện Điệp Trúc Lam cô có chút không hiểu rõ, tìm đến Tôn Quốc Việt là chuẩn rồi.
Phương diện trung y này, ngoài trừ châm cứu, Tôn Quốc Việt đều có thể ném cô mấy con phố.
Mà ưu thế của cô, cho đến bây giờ cũng chỉ là ở phương diện phối thuốc.
Có thuốc trong tay, thuốc đến bệnh trừ.
“Công tử đang ở hậu đường, ngài qua đó là thấy.” Người giúp việc nói.
Lưu Ly nghe thế lập tức đi ra đằng sau, nhưng mà không gặp được Tôn Quốc Việt ở hậu đường, Lưu Ly tìm được hắn ta ở hậu viện.
Lúc này Tôn Quốc Việt đang đối diện với một người đồng luyện tập châm cứu.
Nghe thấy tiếng, Tôn Quốc Việt không quay đầu lại, vẫn vô cùng chăm chú đối với đồng nhân dưới tay mình.
Lưu Ly không quấy rầy, chỉ đứng một bên nhìn.
Không thể không nói, Tôn Quốc Việt vô cùng có thiên phú trong con đường y học này.
Mỗi chấm hạ xuống, đều không sai.
Mà từ trình tự hạ châm của Tôn Quốc Việt, hắn ta đang luyện tập châm pháp mà mình đã dùng cho người bệnh trước mặt hắn ta.
Cuối cùng, một bộ châm pháp cũng hoàn thành, Tôn Quốc Việt cẩn thận thu lại ngân châm của mình, lúc này mới quay đầu lại nhìn người đến.
Thấy người đứng sau là Lưu Ly, Tôn Quốc Việt có chút kinh ngạc: “Hôm nay sao cô lại đến?”
Lưu Ly: “Có chuyện thỉnh giáo huynh.
Tôn Quốc Việt nghe vậy, nhíu mày.
Đối với Lưu Ly làm đại phu là gà mờ, phối dược mới là điểm mạnh, kỳ thật Tôn Quốc Việt có biết.
Có đôi khi gặp mạch tượng không chắc chắn, vẫn là hắn ta ra tay, sau đó Lưu Ly lại biện chứng kê đơn, cứ như vậy tỉ lệ trị hết bệnh của cô lại bỏ xa mình.
Nhưng mà những thứ đó, trên cơ bản đều là bản thân Lưu Ly không thể nắm chắc, mới có thể để mình xem, chưa bao giờ trịnh trọng đến thỉnh giáo hắn ta như vậy.
Rõ ràng, thật sự gặp được khó khăn không nhỏ.
“Ta chẩn đoán một người phụ nữ có thai, xem mạch, mang thai hơn bốn tháng, nhưng mà ta không tin nàng ta thật sự mang thai bốn tháng, không biết mạch tượng có thể làm giả hay không?”
Lưu Ly trực tiếp hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Cô cảm thấy, phương diện này là điểm mù của cô, nhưng Tôn Quốc Việt nhất định có thể biết.
Quả nhiên, Tôn Quốc Việt vô cùng khẳng định gật đầu: “Có thể!”
Ánh mắt Lưu Ly sáng ngờ, nhìn chằm chằm vào Tôn Quốc Việt.
Bị Lưu Ly dùng ánh mắt như vậy nhìn, Tôn Quốc Việt có chút mất tự nhiên dời tầm mắt đi, nhưng mà biểu cảm lại có chút nặng nề.
“Có một loại thuốc cấm, sau khi uống vào có thể làm giả mạch tượng, mang thai một tháng có thể chấn ra bốn năm tháng, nhưng mà thuốc này gần như không ai uống.”
“Vì sao?” Lưu Ly hỏi theo bản năng, nhưng mà hỏi xong Lưu Ly đột nhiên nghĩ ra: “Có phải là tác dụng phụ quá lớn?”
Tôn Quốc Việt gật đầu: “Sau khi uống thuốc cấm này, đứa bé trong bụng sẽ ngừng sinh trưởng, do đó trở thành thai chết, cho nên rất ít người chọn uống loại thuốc này.
Lưu Ly nghe thế, sắc mặt trầm xuống.
Điệp Trúc Lam này quả nhiên là ích kỷ, vì đạt được mục đích của mình, ngay cả đứa bé trong bụng cũng có thể lợi dụng.
Như tình huống này, chờ đến lúc không giấu được, lại dùng một kế để bản thân mình sinh non?