Chương 340: CHƯƠNG 340: ĐIỆP TRÚC LAM TẨY TRẮNG RẤT THÀNH CÔNG
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 340: CHƯƠNG 340: ĐIỆP TRÚC LAM TẨY TRẮNG RẤT THÀNH CÔNG
Trương Trần thị nhìn người lâu rồi không gặp đang đứng ở cửa, sắc mặt rất khó coi, không nói hai lời thì muốn đóng cửa lại.
“Mẹ, đợi đã, đừng đóng cửa”
Điệp Trúc Lam nhanh tay nhanh mắt, dùng tay chặn cửa.
Chỉ là Trương Trần thị hận Điệp Trúc Lam tới thấu xương, căn bản không muốn cho Điệp Trúc Lam bất cứ cơ hội nào, vậy nên cũng không vì động tác của Điệp Trúc Lam mà dừng động tác đóng cửa.
“Á—”
Một tiếng hét truyền tới, tay của Điệp Trúc Lam bị cửa kẹp.
Tim Trương Trần thị đập thình thịch, suy cho cùng là một người lương thiện, tay bèn hơi nới lỏng, lạnh lùng nói với Điệp Trúc Lam: “Cô rụt tay lại, về sau cũng đừng tới nhà tôi nữa.
Điệp Trúc Lam lại không rụt tay lại, mà ở ngoài cửa hét lên đầy tội nghiệp: “Mẹ, con biết sai rồi, mẹ tha thứ cho con đi”
Trương Trần thị lúc này nghe thấy cách gọi của Điệp Trúc Lam, mặt tối sầm: “Cô đã không có bất cứ quan hệ gì với nhà chúng tôi nữa, đừng gọi tôi là mẹ”
Điệp Trúc Lam lại không tiếp lời của Trương Trần thị, mà tiếp tục khóc lóc nói: “Mẹ, con biết sai rồi, mẹ vì Tiểu Muội… và đứa trẻ trong bụng con, giữ con lại đi.
Trương Trần thị vừa nghe thấy lời này của Điệp Trúc Lam, trong lòng kêu lộp bộp.
Mà nhà Trương Trần thị vốn ở trong thôn, các ngôi nhà cách nhau rất sát, trừ những người đi làm, người ở trong nhà thật ra nhiều hơn.
Điệp Trúc Lam lại cố ý khóc to, nhất thời đã thu hút không ít người xem náo nhiệt.
Mà Điệp Trúc Lam khóc, tay đã thu lại từ trong khe cửa, quỳ ở cửa lớn của Trương gia.
“Mẹ, trăm sai ngàn sai, đều là do Trúc Lam trước kia không hiểu chuyện, hiện nay con thật sự biết sai rồi, mọi người nếu không thu giữ con, con thật sự không có chỗ
để đi, chỉ có thể mang theo đứa bé trong bụng đi chết”
Nói xong, Điệp Trúc Lam bèn khóc nức nở.
Có người nghe thấy lời này, không nhịn được mà hỏi: “Người của nhà mẹ cô đâu? Tóm lại người của nhà mẹ cô sẽ không mặc kệ cô đấy chứ?”
Điệp Trúc Lam nghe vậy, bỗng càng khóc thương tâm hơn.
“Ta… ta cũng không biết bọn họ ở đây, trong nhà không còn một ai, nếu không phải như vậy, ta trước đó phạm tội lớn như vậy, làm sao dám mang đứa trẻ trong bụng trở về nữa? Nếu không phải đi tới đường cùng, ta… ta cũng thật sự không có mặt mũi trở về.
Điệp Trúc Lam nói tới đây thì càng khóc thê thảm hơn.
Có người thì hỏi: “Đứa trẻ trong bụng ngươi thật sự là của Đại Lang? Ta sao nghe nói cô sau đó lại gả cho người khác?”
Thật ra lúc này có không ít người thật sự đồng cảm sâu sắc với Điệp Trúc Lam, dù sao mọi người đều đồng cảm với kẻ yếu, cộng thêm một số chuyện quá đáng nhất mà Điệp Trúc Lam đã làm, Trương gia vì thể diện cho nên không nói ra ngoài, cho nên dẫn tới việc ấn tượng của mọi người về Điệp Trúc Lam không có quá xấu.
Cộng thêm thôn Điệp Gia cách thôn Đại Vĩ hơi xa, lại là mùa đông, mọi người đều ở nhà trú đông, cũng không quá tìm hiểu chuyện ở bên ngoài, chuyện xảy ra ở thôn Điệp Gia mọi người biết cũng tương đối ít.
Nhưng chuyện Điệp Trúc Lam đã gả cho người khác, mọi người đều biết.
Điệp Trúc Lam vừa nghe mọi người nhắc tới Lý Căn Tử, sắc mặt có hơi khó coi, nhưng lại che mặt khóc nức: “Ta… tuy nghe lệnh của cha mẹ gả cho Lý Căn Tử, nhưng trong lòng ta luôn nhớ mong Đại Lang nên không… không xảy ra chuyện đó với hắn”
Khi nói lời này, trong lòng bàn tay của Điệp Trúc Lam đều là mồ hồi chi chít.
Giờ phút này, nàng ta chỉ hy vọng không ai biết chuyện nàng ta còn bị cha mẹ bán cho thợ săn, nếu không mưu kế của nàng ta sẽ tiêu tùng.
Mọi người nghe Điệp Trúc Lam nói như vậy thì tin, một số phụ nữ biết nữ nhân không dễ dàng gì đã càng đồng cảm với Điệp Trúc Lam.
“Trúc Lam à, cô trước đó có vài chuyện làm là quá hồ đồ, lần này muốn khiến đám người Đại Lang chấp nhận cô, e là không dễ.”
4
13
Điệp Trúc Lam nghe vậy thì khóc rất đau lòng: “Những… những chuyện đó đều là chủ ý của cha và huynh ta, ta cũng hết cách, bọn họ là cha và huynh của ta, ta có thể
làm sao chứ?”
Điệp Trúc Lam tẩy trắng như này, thật sự rất thành công.
Cộng thêm mọi người nhìn cái bụng của Điệp Trúc Lam, quả thật bụng khá to, tính thời gian, thật sự có khả năng là của Đại Lang.
Vì vậy có người khuyên Điệp Trúc Lam: “Lần này cô cố gắng biểu hiện, đừng phạm sai nữa, cố gắng sống với Đại Lang, bọn họ chắc sẽ tha thứ cho cô”
“Phải đó, Trúc Lam cô cũng là kẻ đáng thương, sau này còn vào cửa Trương gia thì đừng làm những chuyện khốn nạn khiến người ta ghét như kia nữa.
Mọi người ngươi một câu ta một câu, Điệp Trúc Lam mặt mày cảm động, nói mình biết rồi, nhất định sẽ không phạm sai lầm nữa, nhất định sẽ cố gắng yêu phu quân nuôi dạy con cái thật tốt, cũng không làm những chuyện không có não đó nữa.
Lúc này cũng có người hét lên với Trương Trần thị ở bên trong cửa: “Trần nhị muội, Trúc Lam này cũng biết sai rồi, trong bụng của nó còn mang mầm mống của nhà muội, muội đừng có tức giận như thế, tha thứ cho nó, cho nó vào trong nhà đi”
“Đúng vậy, có đứa con dâu nào sẽ không phạm chút sai lầm đúng không? Người này biết sửa đổi là rất tốt.
“Nghĩ cho Tiểu Muội nhà muội đi, đứa trẻ đó sau khi không có mẹ thì đáng thương biết bao? Hiện nay ngay cả cửa nhà cũng không bước ra, cũng không thấy nói chuyện, như vậy có thể thấy trẻ con vẫn cần mẹ”
Mọi người bà một câu ta một câu, nghe vào trong tai Trương Trần thị thì vừa tức giận vừa uất hận.
Nếu là lúc bình thường thì bà ta sớm đã ra ngoài mắng chửi, bảo người khác đừng lo chuyện bao đồng.
Đặc biệt khi nghe thấy những người đó nhắc tới Tiểu Muội, Trương Trần thị hận không thấy cầm chổi đi đuổi Điệp Trúc Lam.
Nếu không phải do Điệp Trúc Lam, Tiểu Muội sao lại biến thành bộ dạng như hiện nay?
Nhìn cháu gái nhỏ đang nhìn mình cười ở cách đó không xa, trong lòng Trương Trần thị đau nhói.
Người khác không biết Tiểu Muội bị làm sao, chỉ nghĩ Tiểu Muội vì nguyên nhân của Điệp Trúc Lam mà trở thành bộ dạng sợ người như hiện nay.
Nhưng ai biết, nữ nhân Điệp Trúc Lam đó rốt cuộc đã làm gì với Tiểu Muội?
Tiểu Muội hiện nay may không nghe thấy, nếu không nghe thấy giọng của Điệp Trúc Lam thì đâu thể cười được nữa?
Cài cửa lại, Trương Trần thị không kìm được nước mắt, đi tới trước mặt Trương Tiểu Muội, cầm tay Trương Tiểu Muội đi vào trong nhà.
Sau khi ra hiệu Trương Tiểu Muội nằm xuống ngủ trước, Trương Trần thị mới đi tới phòng của Trương Đại Lang.
Lúc này tuy Trương Đại Lang bị bệnh, nhưng người vẫn tỉnh táo, chắc nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, cho nên cả người Trương Đại Lang rõ ràng có hơi ngẩn ngơ.
Trương Trần thị nhìn dáng vẻ này của con trai lớn, tuy có chút không nhẫn tâm, nhưng vẫn hỏi: “Chuyện này con thấy như nào?”
Con trai lớn là bị Điệp Trúc Lam làm tổn thương, hiện nay hỏi hắn câu hỏi này, không khác gì rắc muối vào vết thương của hắn.
Nhưng người ở bên ngoài, không giải quyết thì không thể được.