Chương 339: CHƯƠNG 339: ĐIỆP TRÚC LAM TRỞ VỀ RỒI SAO?
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 339: CHƯƠNG 339: ĐIỆP TRÚC LAM TRỞ VỀ RỒI SAO?
Sau khi Phan Yến Oanh nghe thấy lời của Lưu Ly, trầm mặc hồi lâu.
Sau đó bỗng bật khóc, tiếng khóc rất là đè nén.
Phan phu nhân ở ngoài cửa nếu không phải có hai cô con dâu cản, giờ phút này e là đã xông vào an ủi con gái rồi.
Lưu Ly yên tĩnh ở bên Phan Yến Oanh, nhìn Phan Yến Oanh khóc, lại không lên tiếng, cũng không an ủi câu nào.
Có lúc yên lặng ở bên còn có tác dụng hơn lời nói an ủi sáo rỗng, ở bên nàng ta để nàng ta khóc, để nàng ta trút hết những bực tức trong lòng mới là cách làm phù hợp nhất.
Quả nhiên, sau khi Phan Yến Oanh khóc xong, cả người đều nhẹ nhõm hơn, không còn cho người khác một loại cảm giác căng cứng bụng đầy tâm sự kia nữa.
“Ta không phải không dám cho mình cơ hội, mà là ta sợ…
Phan Yến Oanh từ từ lên tiếng, chỉ là nói tới đây thì bỗng lại trầm mặc.
Lưu Ly yên lặng nhìn Phan Yến Oanh, không vội lên tiếng.
Bởi vì cô biết, nếu Phan Yến Oanh đã bằng lòng mở miệng, vậy nhất định sẽ nói ra lời trong lòng, sẽ không nói được một nửa thì đột nhiên không nói nữa.
Quả nhiên không lâu sau thì nghe thấy Phan Yến Oanh nói tiếp:
“Ta hấp thụ nhiều hoa hồng như vậy, ta sợ mình không thể sinh con cho chàng ấy, chàng ấy chỉ có một cô con gái, nếu ta không thể… Chàng ấy còn trẻ, điều kiện gia đình cũng không tệ, hoàn toàn có thể tìm được người tốt hơn, thậm chí tìm được hoàng hoa khuê nữ đối với chàng ấy mà nói căn bản không khó.
Phan Yến Oanh vừa dứt lời thì khiến trái tim của Phan phu nhân và hai cô con dâu của bà ta ở ngoài cửa đều nhói đau.
Bọn họ vậy mà không biết, Yến Oanh đối với chuyện mình từng thành thân, hơn nữa không thể mang thai vẫn canh cánh trong lòng như thế.
Cũng đúng, đầu năm nay nữ nhân nào không xem trọng trinh tiết của mình.
Chỉ là như vậy, Yến Oanh càng khiến bọn họ đau lòng.
Dù sao nếu không gặp phải kẻ như súc sinh kia, nếu không bị hắn ta lừa, Yến Oanh đâu tới mức này?
Lưu Ly: “Đơn thuốc mà ta từng kê cho cô, chỉ cần cô dùng một tháng, chuyện sinh con không phải vấn đề.
Phan Yến Oanh nghe vậy, lại cúi đầu, không nhìn vào mắt của Lưu Ly, tiếp tục nói: “Nhưng ta không tin bản thân.
“Từ bé ta nói với cha mẹ, phu quân phải tự ta chọn, trước kia ta cho rằng ta chọn được một người tốt, nhưng lại không ngờ… Ta không muốn khiến cha mẹ và anh trai chị dâu lo lắng vì ta nữa”
Lưu Ly nghe vậy, cũng hiểu vài phần: “Cô không tin Trương Đại Lang sẽ đối xử với cô thật tốt sao?”
Phan Yến Oanh vội lắc đầu: “Không, không có.
Sau đó lại nhìn sang chỗ khác: “Ta…ta chỉ là không tin chính ta.
Lưu Ly nhìn dáng vẻ của Phan Yến Oanh, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Lo lắng không thể sinh con cũng thế, lo lắng Trương Đại Lang sẽ không thật sự đối tốt với nàng ta cũng vậy, nhìn như rất hợp lý, dù sao một lần bị rắn cắn 10 năm sợ dây thừng, ai cũng sẽ như vậy.
Nhưng điều Phan Yến Oanh nói ra, so với biểu hiện của nàng ta, hình như cũng khác.
Hơn nữa, nếu thật sự sợ những vấn đề đó, Phan Yến Oanh trước đó sao lại yêu đương với Trương Đại Lang.
Nếu hai người đã yêu nhau, vậy Phan Yến Oanh cũng nhất định cũng nghĩ rõ ràng những điều này.
Lúc mới đầu Phan Yến Oanh cái gì cũng không nói, cũng đang qua lại với Trương Đại Lang, không có lý gì khi bàn tới chuyện cưới gả Phan Yến Oanh lại đột nhiên sợ
hãi.
Chứng khủng hoảng kết hôn cũng không như vậy.
Lưu Ly nghĩ không thông, nhưng nhìn ánh mắt vẫn mang theo sự tránh né đau lòng đó của Phan Yến Oanh, trong lòng Lưu Ly càng thêm nghi ngờ.
“Điều cô nói không phải nguyên nhân thật sự đúng không?”
Vốn Phan phu nhân sau khi nghe thấy lời của con gái thì có hơi đau buồn, mãi không dịu lại.
Khi đang muốn đi vào an ủi con gái thì nghe thấy Lưu Ly nói như vậy, một chân vô dụng bước vào lại rụt lại.
Phan Yến Oanh nghe Lưu Ly hỏi vậy thì vẻ mặt rõ ràng có hơi hoảng hốt.
Lưu Ly: “Đại Lang thích cô, điều này ta có thể nhìn ra, trong ký ức của ta, huynh ấy chưa từng vì ai mà sống như vậy, hai người yêu thương lẫn nhau, ta hy vọng hai người có thể có cái kết đẹp…
Nói tới đây, Lưu Ly lại không tiếp tục nói nữa.
Bởi vì có lúc hai bên yêu thương lẫn nhau cũng chưa chắc có thể đi tới cuối cùng.
Vì vậy Lưu Ly sửa lời, mới lại nói: “Cho dù hai người về sau sẽ không có qua lại nữa, nhưng cô tốt nhất cho Trương Đại Lang một lý do để huynh ấy chết tâm không phải sao?”
Phan Yến Oanh: “Hai điều vừa rồi lẽ nào không phải sao?”
“Nếu là hai lý do vừa rồi, ta tin với tính cách của Đại Lang ca, nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ cô.
Phan Yến Oanh nghĩ tới bộ dạng của Trương Đại Lang, tiếp xúc lâu như vậy, nàng ta đâu thể không biết Trương Đại Lang là người như nào?
Đúng như Lưu Ly nói, Trương Đại Lang có lẽ thật sự sẽ không vì hai lý do đó mà từ bỏ.
Nghĩ tới đây, Phan Yến Oanh bất lực trong giây lát, sau khi bất lực thì lại tức giận.
“Chàng ấy không từ bỏ thì sao chứ? Thế tử trước của chàng ấy cũng trở về rồi, còn mang thai con của chàng ấy, giữa bọn họ còn có một cô con gái, ta đi thì tính là gì chứ? Làm thiếp sao?”
Sau khi Phan Yến Oanh phẫn nộ nói ra cầu này, sau đó thì sụp đổ tới bật khóc.
Phan phu nhân và hai cô con dâu nghe tới đây thì không quan tâm nữa gì, vội vàng xông vào, ôm lấy Phan Yến Oanh đang suy sụp khóc lớn, người nào người đẩy đều
có vẻ đau lòng.
Vu thị tức giận trừng mắt Lưu Ly: “Ta còn tưởng người cô nói là người tốt, thì ra là một kẻ có ý đồ với em chồng của ta”
“Lưu thần y, cả nhà chúng ta đều cảm kích cô trước đó đã giúp em chồng của nhà ta, nhưng cô như vậy thật sự là rất quá đáng, nhà chúng ta sau này không chào đón cô nữa.
Vu thị trước đó là người duy nhất bằng lòng có sắc mặt tốt đối với chuyện Lưu Ly cầu hôn, nhưng bây giờ lại dùng ánh mắt nhìn kẻ thù nhìn Lưu Ly.
Lưu Ly sau khi nghe thấy Phan Yến Oanh nói ra bí mật động trời này, cả người cũng ngây ra.
Điệp Trúc Lam trở về rồi sao?
Còn mang thai con của Trương Đại Lang?
Sao nghe nó lại phí lý vậy chứ? Dù sao Điệp Trúc Lam nàng ta…
Nhưng Lưu Ly cũng biết, sự đau lòng và giãy dụa của Phan Yến Oanh không phải giả vờ, cho nên nhất định là Điệp Trúc Lam giở trò gì đó, hơn nữa Điệp Trúc Lam còn tìm Phan Yến Oanh, nói những lời không nên nói với Phan Yến Oanh.
Nghĩ tới đây, Lưu Ly cũng không ngồi được nữa, lập tức đứng dậy, nói với Phan Yến Oanh vẫn đang khóc to: “Phan tiểu thư, Trương Đại Lang là người như nào, cô chắc rất rõ, chuyện của Điệp Trúc Lam thiết nghĩ cô cũng nghe được một ít, hiện nay ta cũng không biết chân tướng là gì, nhưng xin cô cho ta và Trương Đại Lang thời gian ba ngày, trong vòng 3 ngày, hy vọng cô đừng tùy tiện đồng ý gả cho người khác, 3 ngày sau ta nhất định mang sự thật tới”
Sau khi nói hết những lời này, Lưu Ly cũng không đợi Phan Yến Oanh đáp lại hoặc mấy mẹ con của Phan gia đuổi, tự mình rời đi.
Mà lúc này, Trương gia của thôn Đại Vĩ.
Vốn sau khi Trương Đại Lang kinh doanh trên trấn thì luôn ở trong trấn, nhưng hôm qua Trương Đại Lang lại đột nhiên về thôn, hơn nữa vừa trở về thì giống như suy sụp giống như Lưu Ly nói, ngã bệnh.