Chương 338: CHƯƠNG 338: RỐT CUỘC ĐANG SỢ CÁI GÌ?
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 338: CHƯƠNG 338: RỐT CUỘC ĐANG SỢ CÁI GÌ?
“Thất lễ một chút.
Phan phu nhân không làm khó Lưu Ly, mà bỏ lại một câu này thì vội vàng rời đi.
Lưu Ly thở phào, chỉ sợ cô sẽ bị đuổi thẳng ra ngoài.
Phan phu nhân đi rồi, hai cô con dâu của bà ta lại không đi.
Đại tẩu của Phan gia – Chu thị gả vào Phan gia đã gần 15 năm, khi gả vào Phan Yến Oanh chỉ mới có 5 tuổi, nàng ta gần như nhìn Phan Yến Oanh lớn lên, ở trong lòng nàng ta Phan Yến Oanh cũng không khác gì muội muội ruột của nàng ta.
Vậy nên lúc này ánh mắt Chu thị nhìn Lưu Ly tràn ngập phòng bị, ngược lại nhị tẩu Vu thị rất hay nhìn sang Lưu Ly, ngập ngừng muốn nói.
Lưu Ly thấy vậy thì không chủ động mở miệng.
Cuối cùng, Vu thị không nhịn được nữa, hỏi Lưu Ly: “Người mà cô nói tại sao bỏ vợ?”
“Đệ muội!” Chu thị không vui quát một tiếng.
Vu thị rụt lại, nhưng mắt vẫn nhìn Lưu Ly.
Lưu Ly bèn nói lại một lượt chuyện của Điệp Trúc Lam, Vu thị nghe vậy thì rất đồng cảm: “Nữ nhân như vậy quả thật không thể giữ lại, ngay cả con gái của mình cũng có thể hại, không cần nổi”
Sau đó, dưới ánh mắt của Chu thị, Vu thị không tiếp tục nói chuyện nữa.
Chỉ có điều Vu thị cảm thấy người mà Lưu Ly nói thật ra không tồi, tuy có con hơn nữa từng thành thân, nhưng hơn ở chỗ con người tốt tính, người trong nhà cũng dễ.
Mà ở một bên khác, Phan phu nhân tới phòng của con gái, lại thấy con gái đang thất thần, khung thêu trong tay căn bản không có động.
Trước đó không có nghĩ kỹ, hiện nay nhìn vậy, đây không phải là dáng vẻ thiếu nữ mơ mộng mới có hay sao?
Trái tim chợt thắt lại, Phan phu nhân gõ cửa phòng, nhắc nhở con gái bà ta đã tới.
“Yến Oanh, mẹ muốn nói chuyện với con.
Phan Yến Oanh để khung thêu trong tay xuống, nở nụ cười miễn cưỡng với Phan phu nhân: “Mẹ muốn nói gì?”
“Liên quan tới hôn sự…”
“Chuyện này ba mẹ anh trai chị dâu làm chủ là được. Không đợi Phan phu nhân nói hết lời, Phan Yến Oanh không có hứng thú mà mở miệng.
Phan phu nhân nhìn dáng vẻ đó của con gái, có hơi đau lòng.
Đứa trẻ này từ nhỏ là một đứa có chủ ý, luôn hy vọng mình tìm được phu quân tốt, hiện nay lại chán nản như này, lẽ nào…
“Là người đó không tốt với con sao?” Phan phu nhân hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Phan Yến Oanh nghe vậy thì lập tức phản bác: “Không có, chàng ấy rất tốt..
Chỉ là sau khi nói xong, Phan Yến Oanh mới nhận ra điều không đúng, bèn nhìn sang mẹ mình: “Mẹ, mẹ… mẹ biết hết rồi sao?”
Phan Yến Oanh có hơi hổ thẹn cúi đầu.
Thấy dáng vẻ này của Phan Yến Oanh, thần sắc của Phan phu nhân trở nên nghiêm trọng: “Con nói cho mẹ biết, rốt cuộc có chuyện gì?”
Phan Yến Oanh bị hỏi, còn chưa nói thì đã bật khóc trước, thiết nghĩ là đã nhịn rất lâu rồi.
Lưu Ly đợi nửa tiếng, Phan phu nhân mới quay lại.
Nhìn thấy Lưu Ly, sắc mặt của Phan phu nhân đã không khó coi nữa.
“Con gái ta muốn gặp Lưu thần y. Phan phu nhân chỉ nói một câu này, chỉ là biểu cảm lại lộ ra vài phần mệt mỏi.
Lưu Ly thở phào một hơi, gặp Phan Yến Oanh cũng được.
Nghĩ tới đây, Lưu Ly đứng dậy.
Phan phu nhân bèn dẫn Lưu Ly đi, hai cô con dâu cũng đi sau, không ai nói gì cả.
Không lâu sau, Phan phu nhân đã dẫn Lưu Ly đến trước một cửa phòng, Phan phu nhân cái gì cũng không nói, chỉ tỏ ý Lưu Ly đi vào.
Khi Lưu Ly đi vào, Phan Yến Oanh đang ngồi ở bên cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Phan Yến Oanh biết Lưu Ly đã đi vào, nàng ta xoay người nhìn Lưu Ly: “Ly, khoảng thời gian này cảm ơn cô.
Lưu Ly không lên tiếng, chỉ nhìn Phan Yến Oanh.
Phan Yến Oanh bị Lưu Ly nhìn, có hơi không dám nhìn thẳng vào cô, quay đi chỗ khác, nói: “Cô trở về nói với chàng ấy, nói ta sắp gả cho người khác rồi, bảo chàng ấy đừng nhớ nhung nữa, cũng nhân lúc còn sớm tìm một người tốt để lấy.
“Huynh ấy không nhớ nhung, vậy cô có nhớ nhung không?” Lưu Ly hỏi thẳng.
Cơ thể Phan Yến Oanh chợt cứng đờ, lại cưỡng ép nói: “Ta muốn nhớ nhung, cũng đương nhiên là nhớ nhung người ta muốn gả”
Lưu Ly nhìn Phan Yến Oanh, một lúc sau mới nói: “Tại sao?”
Phan Yến Oanh nhìn qua, không hiểu: “Tại sao cái gì?”
Lưu Ly: “Ta nhìn ra được, hai người đối với người kia đều có tình có nghĩa, tại sao cô không chịu gả cho huynh ấy?”
Lưu Ly không phải người của thời đại này, nói chuyện cũng không thích vòng vo, cho nên dứt khoát hỏi thẳng.
Phan Yến Oanh nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt lại có hơi tái nhợt, một hồi lâu không lên tiếng.
Phan phu nhân ở ngoài phòng cũng rất sốt ruột, bởi vì hỏi nửa ngày, bà ta cũng không hỏi ra được, chỉ nhìn ra con gái có tình cảm với người đó.
Cuối cùng hết cách, Phan phu nhân mới nói Lưu Ly tới rồi, Phan Yến Oanh lúc này mới nói muốn gặp Lưu Ly.
Bà ta cố ý im lặng, muốn làm rõ tâm tư của con gái.
Vì không muốn gả con gái một cách vội vàng không rõ, bà ta càng hy vọng con gái có thể vui vẻ.
Mấy năm trước con gái đã khổ rồi, sau này bà ta không hy vọng con gái tiếp tục chịu khổ nữa.
Dù sao bà ta cũng là người từng trải, biết con gái tìm một phu quân tâm đầu ý hợp với mình quan trọng tới nhường nào.
“Ta không phải không muốn gả cho chàng ấy, chỉ là hai chúng ta suy cho cùng là không phù hợp.” Trầm mặc hồi lâu, Phan Yến Oanh nói.
Giọng nói rất khẽ, nhưng vẫn khiến Lưu Ly nghe ra giọng của nàng ta đang run rẩy.
“Hôm nay huynh ấy không tới mỹ thực thành, nghe nói là bị bệnh rồi, mấy ngày trước huynh ấy bảo ta đi hỏi cô tại sao không chịu gả cho huynh ấy, huynh ấy muốn cô cho huynh ấy một lý do để chết tâm.
Trương Đại Lang có bị bệnh hay không, Lưu Ly không biết, cô chỉ thuận miệng nói bừa, nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng đó của Phan Yến Oanh, Lưu Ly biết Phan Yến Oanh nhất định có tình cảm sâu đậm với Trương Đại Lang.
Chỉ là khi vừa nghe thấy Lưu Ly tới vì Trương Đại Lang muốn một lý do để chết tâm thì Phan Yến Oanh lại mãi không lên tiếng.
“Cô nói cho huynh ấy, ta không muốn làm một người chân đất mắt toét, ta muốn làm thiếu nãi nãi của nhà giàu là được. Nói xong, Phan Yến Oanh xoay người đi, che đậy cảm xúc của mình.
Nếu là người khác bị cho một đáp án như này, vậy thì nhất định sẽ không tiếp tục truy hỏi nữa, nhất định sẽ rất biết điều mà cáo từ.
Nhưng Lưu Ly lại không muốn từ bỏ như thế, bởi vì trực tiếp nói với cô, nếu như vậy thì từ bỏ, e là đáp án mãi mãi cũng không biết được, hơn nữa Trương Đại Lang và Phan Yến Oanh có thể cả đời này đều không thể ở bên nhau.
Nghĩ tới đây, Lưu Ly hỏi một câu trúng chỗ đau: “Cô rốt cuộc đang sợ cái gì?”
Nhìn thấy sống lưng của Phan Yến Oanh chợt cứng đờ, Lưu Ly biết mình đoán đúng rồi: “Cô nói ra, chúng ta từ từ phân tích, nếu sự lo lắng của cô cuối cùng không thể được xóa bỏ, vậy thì chuyện lần này coi như chấm dứt”