Chương 336: CHƯƠNG 336: MUỐN CHO DƯƠNG LU N MỘT BÀI HỌC NHỚ ĐỜI
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 336: CHƯƠNG 336: MUỐN CHO DƯƠNG LU N MỘT BÀI HỌC NHỚ ĐỜI
Lưu Ly nhìn dáng vẻ đau lòng vì tình của Trương Đại Lang, không khỏi gật đầu.
Trương Đại Lang ở trong ấn tượng của cô là người thật thà, tính cách này của hắn có thể sẽ khiến hắn bình thường cả đời, sẽ không có gợn sóng.
Nhưng Phan Yến Oanh hình như đã làm trái tim bình yên của hắn gợn sóng, hơn nữa là kiểu khó thể tan đi.
Hiếm khi thấy hắn có lúc cảm tính như này, không giúp thì thật sự không được.
Chỉ là đợi một lúc, khách trong mỹ thực thành đã tới, Lưu Ly cũng không thể đợi tới khi Phan Yến Oanh quay về.
May mà nước canh hiện nay cũng không chỉ có Phan Yến Oanh biết làm, cho nên mỹ thực thành không vì vậy mà bị ảnh hưởng.
Mắt thấy sắc trời đã tối, Lưu Ly vẫn quyết định quay về trước.
Chỉ là ngày hôm sau, khi Lưu Ly tới, vẫn không thấy người đâu, sau khi hỏi, Phan Yến Oanh cũng không xin nghỉ.
Đến ngày hôm sau nữa, Phan Yến Oanh phải người làm trong nhà tới nói tin từ chức đợi gả đi, chỉ là hôm đó là ngày Lưu Ly đã hẹn trước với Dương Luân, bèn tới y quán trước.
Vừa tới y quán, từ xa Lưu Ly đã nhìn thấy trước cửa y quán có một cỗ xe ngựa rất rộng đỗ ở đó.
Quả nhiên vừa vào cửa thì thấy Dương Luân dưới sự đồng hành của Dương phu nhân tới đây, lúc này đang đứng ở trong y quán.
Tại sao là đứng, bởi vì những chiếc ghế trong y quán quá bé, Dương Luân căn bản không ngồi được.
Nhìn thấy Lưu Ly tới, Dương Luân phấn khích đi tới: “Lưu thần y, cô tới rồi.”
Còn không tới, hắn ta cũng sắp không ngồi được nữa.
Lưu Ly khẽ gật đầu, ngồi ở sau bàn khám bệnh của mình, nhìn sang Dương Luân: “10 ngày này, ngươi có làm theo những gì ta nói không?”
Dương Luân nghe vậy, vô thức nhìn sang chỗ khác, nhưng liên tục gật đầu: “Có làm có làm”
13
Lưu Ly: “Không ăn một miếng thịt mỡ nào?”
Ánh mắt Dương Luân hoảng loạn, trong miệng lại rất khẳng định mà nói: “Không ăn, tuyệt đối không ăn, không tin cô hỏi phu nhân của ta.”
Lưu Ly nhìn sang Dương phu nhân, Dương phu nhân liếc nhìn Dương Luân, cũng gật đầu theo: “Phu quân của ta quả thật không ăn.
Lưu Ly cũng không nói nhiều: “Vậy ta đi bốc thuốc cho hai người”
Nói xong, Lưu Ly đi vào trong.
Còn Dương Luân có ăn thịt mỡ hay không, Lưu Ly đã từ trong biểu hiện của hai phu thê bọn họ nhìn hiểu rồi.
Thật ra ăn thịt mỡ hay không không có quan trọng, sẽ không ảnh hưởng tới dược tính cũng sẽ không đau bụng, chỉ là sẽ giảm bớt tiến độ mà thôi.
Mà cô nói ra quy tắc 10 ngày không thể ăn thịt mỡ, cũng không nghĩ Dương Luân sẽ thật sự làm theo.
Dù sao một người thích ăn thịt mỡ nhiều năm, hơn nữa còn là sở thích ăn thịt mỡ di truyền, làm sao trong 10 ngày thì có thể cai bỏ chứ?
Vậy nên cô cho thời gian 10 ngày này, hơn nữa nói nếu ăn thì sẽ đau bụng, chỉ là đợi hôm nay Dương Luân tới đây mà thôi.
Trong 10 ngày này, cô tin Dương Luân nhất định sẽ đấu tranh nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn không tin sẽ đau bụng, hoặc cho dù đau bụng cũng không có gì to tát.
Cho nên cho dù ăn, Dương Luân cũng vẫn tới, những điều này đều nằm trong kế hoạch của cô.
Mà hôm nay, cô phải cho Dương Luân một bài học nhớ đời, tiện khiến cho hắn ta sau này không dám ăn thịt mỡ nữa.
Nếu không với cơ thể và thể chất béo phì đó của hắn ta, nếu còn tiếp tục ăn thịt như vậy, e là thật sự không sống được mấy năm.
Thuốc giảm béo cô sớm đã phối xong rồi, ở trong không gian.
Lưu Ly ở trong phòng thuốc nhặt một cái túi thuốc điều dưỡng, có điều lại có thêm vài dược liệu ở cái bao to.
“O?”
Vào lúc này, giọng nói của Tôn Quốc Việt vang lên bên cạnh.
Lưu Ly sửng sốt, suýt nữa thì làm rơi túi thuốc đã bọc lại.
Tôn Quốc Việt không có quan tâm Lưu Ly, mà dùng tay nhặt dược liệu giống vậy lên, sau khi xem chắc chắn không nhìn nhầm thì lại cầm một loại lên xem, cuối cùng đưa ra kết luận:
“Đơn thuốc này của cô, nếu có mấy vị thuốc này, vậy thì có thể điều tiết cơ thể của hắn, tăng mấy vị này…
Tôn Quốc Việt nhíu mày: “Đại phu bình thường sẽ cho rằng là có lợi, nhưng tôi nhìn sao cũng thấy giống như cô muốn hắn gầy sọt đi thế?”
Đối với chuyện Tôn Quốc Việt có thể nhìn ra điều không đúng trong thuốc, Lưu Ly không hề bất ngờ, chỉ vừa tiếp tục gói thuốc, vừa hỏi ngược lại: “Huynh cảm thấy dựa vào đi ngoài để giảm béo có đáng tin không?”
Tôn Quốc Việt: “Không đáng tin
Lưu Ly: “Vậy không phải được rồi sao?”
Nói xong, cũng mặc kệ Tôn Quốc Việt có phải nghi ngờ trong lòng không, xách hơn 10 túi thuốc đi ra.
Đợi khi tới trước mặt, Lưu Ly nhìn Dương Luân, đặt loại thuốc đó lên bàn: “Ngươi chắc chắn trong 10 ngày này không có ăn thịt mỡ chứ?”
Dương Luân vô thức lắc đầu.
Lưu Ly cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ nói: “Hậu quả của việc lén ăn thịt mỡ ta cũng nói với ngươi rồi, nếu ngươi đã chắc chắn không có lén ăn, vậy số thuốc này ngươi cầm về đi, mỗi ngày nấu một túi, mỗi ngày uống một ngụm nước thuốc.
Dương Luân có hơi do dự, có hơi chùn bước, nhưng vẫn hạ quyết tâm cầm thuốc lên.
Dương phu nhân thấy vậy thì hỏi: “Không biết phí khám hết bao nhiêu.
Lưu Ly không có trực tiếp ra giá, mà hỏi Dương phu nhân: “Dương phu nhân cô cảm thấy nên trả bao nhiêu?”
Dương phu nhân nghĩ tới mình mấy ngày nay uống thuốc theo toa của Lưu Ly kê, ngủ cũng ngon và nhiều hơn, trong lòng bèn có tính toán, từ trong ngực móc ra hai tấm ngân phiếu.
Mỗi tờ có giá trị 200 lượng, tổng cộng 400 lượng.
Lưu Ly không nhìn, cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy.
Không ai chê tiền nhiều, huống chi thuốc của cô bất luận ở thời đại nào cũng rất đáng tiền.
Sau khi Dương Luân và Dương phu nhân rời đi, người xếp hàng đằng sau đi tới.
Lưu Ly nói với những người đó: “Hôm nay ta có việc, chỉ khám cho 10 bệnh nhân, ngày mai sẽ tiếp tục.
Vừa nghe Lưu Ly nói như vậy, người xếp hàng không chỉ không oán trách, người đứng sau 10 người cũng tự giác rời khỏi hàng, nói ngày mai lại tới.
Một vài bệnh vặt hoặc bệnh bình thường thì đi tới chỗ đại phu ở bên cạnh.
Khám xong cho 10 người thì đã tới trưa.
Lưu Ly ăn xong cơm trưa ở Nhân Thọ Đường thì dẫn Bạch Nhạc rời đi.
Tới mỹ thực thành một chuyến, xác định Phan Yến Oanh thật sự từ chức, Lưu Ly bèn quyết định tới Phan gia một chuyển.
Dù sao là được người ta nhờ.
Chỉ là trước khi đi, Lưu Ly nhìn quầy của Trương Đại Lang, trống, Trương Đại Lang không có ở đây.
Tuy nhà của Phan Yến Oanh Lưu Ly chưa từng tới, nhưng lại biết ở đâu.
Không lâu sau, Lưu Ly đã đứng ở trước cửa Phan gia.
Gia cảnh của Phan gia không tồi, sống trong căn nhà lớn, Phan Yến Oanh ở Phan gia này thật ra cũng là một đại tiểu thư, trước đó đi làm ở quán lẩu đơn thuần cũng là vì để giải tỏa tâm trạng.
Dựa theo lời của hiện đại thì là cuộc sống trải nghiệm, thuận tiện giải khuây, bước ra khỏi ám ảnh hòa ly.
Người trông cửa của Phan gia nhìn thấy Lưu Ly thì đi tới hỏi.
Biết được thân phận của Lưu Ly, người trông cửa không dám chậm trễ, lập tức đi báo cáo.
Không lâu sau, Phan phu nhân dẫn hai người phụ nữ tới cửa, nhìn thấy Lưu Ly, Phan phu nhân rất nhiệt tình.
“Lưu thần y, cô sao lại tới rồi?” Phan phu nhân vừa nhiệt tình mời Lưu Ly vào, vừa hỏi: “Là vì chuyện của con gái ta sao?”
Không đợi Lưu Ly trả lời, Phan phu nhân bèn nói tiếp: “Con gái ta trong khoảng thời gian này may nhờ có Lưu thần y chăm sóc, chỉ là hiện nay phải gả nó đi, không thể bảo nó tới quán làm việc được nữa.
Đối với chuyện không muốn làm tiểu thư mà muốn đi làm thuê, Phan phu nhân thật ra mới đầu cũng có ý kiến, nhưng thấy con gái dần thoát khỏi ám ảnh trước đó, bà ta cũng chấp nhận.