Chương 334: CHƯƠNG 334: SẢN LƯỢNG TĂNG GẤP ĐÔI
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 334: CHƯƠNG 334: SẢN LƯỢNG TĂNG GẤP ĐÔI
Mọi người ngươi một câu ta một câu, vẻ mặt rất bức thiết.
Lưu Ly không lấp lửng nữa, nói: “Ta vẫn là hy vọng mọi người có thể trồng lương thực..
Lưu Ly vừa nói ra lời này, trên mặt rất nhiều thôn dân vụt qua tia thất vọng.
Đặc biệt là những người cả đời trồng lương thực, trong nhà cũng chỉ có thể đủ ăn.
Bọn họ thật sự rất rõ chỉ dựa vào sản lượng trồng trọt sẽ cho bọn họ kết quả như nào.
Lưu Ly thấy hết vẻ mặt của những người đó, không có vội lên tiếng.
Cô muốn nhìn xem thái độ của những người này, xem thử những người này liệu có vì thất vọng mà buông lời chỉ trích cô hay không.
Nếu như vậy, cô không cần giúp quá nhiều.
Dù sao lòng người đều không đáy, nếu về sau cô làm việc gì không thể đạt được kỳ vọng của bọn họ, cô sẽ bị bọn họ chỉ trích, vậy không bằng nhân lúc còn sớm vạch rõ một số giới hạn, cũng tránh mang tới những phiền phức không cần thiết cho mình.
Có điều kết quả là tốt, tuy không ít người vì lời của Lưu Ly mà cảm thấy thất vọng, nhưng cuối cùng không ai buông lời chỉ trích, hoặc muốn cắt ngang ý của Lưu Ly.
May người tới hôm nay đều là chủ của gia đình, chứ không phải những phụ nữ thiếu kiến thức kia.
Nhìn thấy kết quả này, Lưu Ly rất hài lòng, tiếp tục nói: “Có điều đương nhiên không phải trồng như trước đây, ta sẽ cung cấp hạt giống cho mọi người, đồ trồng ra chắc chắn có sản lượng cao hơn trước kia.
Hạt giống ngâm nước linh thuyền có thể nâng cao năng suất, điểm này cô đã kêu Trương Nhị Lang đi kiểm chứng.
Tuy lúc này phương Nam vẫn chưa thu hoạch, nhưng bông trổ ra lại sớm hơn chứng minh sản nghiệp về sau, cô có thể yên tâm to gan bảo các thôn dân đi thử.
Vừa nghe có thể nâng cao sản lượng lương thực, trong mắt các thôn dân thắp lên ánh sáng hy vọng.
Trương Lão Hán càng kích động mà hỏi: “Vậy…có thể nâng cao bao nhiêu?”
Bất luận là lúc nào, cái mà nông dân thích nhất là lương thực, nếu không phải thật sự do sản lượng quá thấp, ai không muốn đi trồng lương thực?
Nghe vậy Lưu Ly tính toán trong lòng.
Đại Lý gần như phần lớn là trồng lúa nước, nơi có sản lượng nhiều nhất ở bình nguyên phương Nam, có thể có năng suất 200-300 cần/sào.
Bên phía thôn Đại Vĩ sát Tây Thùy, đất đai nghèo nàn hơn, sản lượng chỉ có trên dưới 200 cân, cấp thấp thì chỉ có sản lượng khoảng 100 cân, tổng thể chỉ bằng ở thời Đường Tống.
Ở hiện đại, vào thế kỷ 21, Viên lão đã khiến sản lượng lúa đạt tới trên 1000 cân, vào thế kỷ 22 có thể đạt tới con số đáng mơ ước.
Tuy nước linh tuyền của cô có thể cải thiện hạt giống thực vật, nhưng lại không thể quá vượt trội, cho nên sản lượng của hạt giống lương thực đã qua can thiệp của con người mà cô đưa cho Trương Nhị Lang trồng ở phương Nam, dựa theo những gì viết trong thư của Trương Nhị Lang, ước tính có thể đạt được sản lượng tới 500-600 cân.
500-600 cân đối với thôn Đại Vĩ, con số đó đồng nghĩa đã tăng lên khoảng 3 lần.
Nghĩ tới đây, Lưu Ly bảo thủ nói: “Ít nhất có thể tăng gấp đôi so với sản lượng trước đây”
Lời này của Lưu Ly khiến các thôn dân xôn xao.
Gấp đôi!
Đó là khái niệm gì?
Đó là vừa để bọn họ ăn no, vừa có thể có lương thực thừa đem đi bán.
Lúc mọi người vui mừng, Lưu Ly lại quăng ra một cái bọc nặng: “Ta hy vọng ruộng nước của mọi người vẫn trồng lương thực, ruộng khô thì trồng ớt”
Chiến tranh một khi ập tới, nạn dẫn hoành hành, sẽ có không ít người chết đói.
Cho nên lúc này có thể trồng nhiều lượng lực tóm lại là tốt.
W
Còn về ớt, trước đó đều sản xuất ở sơn cốc và nhà kính, tuy cô đã tăng sản lượng và giảm bớt chu kỳ, nhưng số lượng chút ít đó cũng chỉ đủ cho huyện Lâm An này sử dụng, ngay cả lượng hàng cung cấp cho phía tỉnh thành cũng không thể thỏa mãn, càng đừng nói tới mở rộng ra cả nước.
Muốn mở rộng ra cả nước, đầu tiên là phải mở rộng đất trồng.
Trong trang viên phương Nam, Lưu Ly cũng bảo Trương Nhị Lang đi sắp xếp, nhưng trong huyện Lâm An này vẫn phải trồng quy mô lớn, sau đó tuyển người làm cho quy mô lớn thì mới được.
“Ớt!” Có thôn dân thốt lên: “Là cái thứ màu đỏ rất đáng tiền có thể làm thành tương ớt của nhà trưởng thôn sao?”
Lưu Ly gật đầu: “Chính là cái đó!”
Có được câu trả lời khẳng định của Lưu Ly, các thôn dân càng kích động hơn: “Chúng ta thật sự có thể trồng ớt sao?”
Lưu Ly lần nữa gật đầu: “Có thể, có điều phải ký thỏa thuận buôn bán.
Thấy thôn dân không hiểu, Lưu Ly giải thích: “Ta cung cấp hạt ớt cho mọi người, trong 3 năm, ớt của mọi người chỉ có thể bán cho ta.
Thôn dân có tâm tư chỉ để sống nghe vậy thì lập tức hỏi: “Vậy ba năm sau thì sau?”
“3 năm sau, lấy hạt giống hoặc cây giống ở chỗ ta vẫn phải ký thỏa thuận chỉ có thể bán cho ta, nhưng mọi người tự mình giữ lại giống, bán cho ai thì ta không can thiệp.
Đông người trồng, hạt giống đương nhiên sẽ lưu truyền ra ngoài, đến lúc đó các nơi trên cả nước đều có ớt không phải chuyện hiếm lạ.
Mà thời gian 3 năm này, cô có thể bán chạy tương ớt của mình ra khắp cả nước, bán sang nước láng giếng thì cũng không sầu nữa.
Dù sao có bao nhiêu người có thể chống cự được sự dụ dỗ của loại đồ ăn ngon như lẩu chứ?
Cho nên Lưu Ly không lo lắng sẽ có ai cướp tiên cơ với cô.
Dù sao cái bắt chước mãi mãi đều là bắt chước, tuyệt đối không thể vượt qua tác giả gốc đã thưởng thức vô số đồ ăn ngon ở hiện đại như cô.
Lưu Ly nói như vậy, các thôn dân đều có vẻ mặt phấn khích, đương nhiên không có đạo lý không đồng ý.
Lưu Ly bèn thương nghị với bọn họ, ba ngày sau sẽ ký thỏa thuận và giao hạt giống của lương thực và ớt, hơn nữa bảo bọn họ thông báo những nhà trong thôn không
có ai tới, bày tỏ mặc kệ là ai, chỉ cần cố gắng trồng trọt không có tâm tư lệch lạc thì đều có thể ký thỏa thuận này.
Nhưng Lưu Ly cũng nói trước điều xấu nhất luôn, tỏ ý ai muốn tuồn đồ ra ngoài, vậy thì sẽ gặp ở nha môn, tuyệt đối không nương tay.
Tuy có điều kiện tiền đề này, nhưng các thôn dân vẫn rất vui vẻ rời đi.
Đợi khi các thôn dân rời đi không lâu, Tại Lâm trở về.
Tại Lâm tới thôn Lý Gia một chuyển, cũng tới huyện một chuyến, hắn đã điều tra rõ hết tất cả những chuyện nên điều tra rõ.
Người đi tới thôn Lý Gia tìm người của Lý gia là Lưu Gia Vĩ, Lưu Gia Vĩ là nghe lệnh của Lưu lão thái, nhưng trước khi đi đã gặp Lưu Kim Vĩ.
Lưu lão thái vốn là muốn người của thôn Lý Gia tới vòi Lưu Ly, Lưu Kim Vĩ hợp kế, bèn gọi Lưu Gia Vĩ nói nhiều hơn ở trước mặt người Lý gia ở thôn Lý Gia.
Trong đó có thể làm thiếp của Cố gia, có thể ăn ngon mặc đẹp và để Điền lão thái tới nhà Lưu Ly dưỡng già, làm lão thái quân tọa trấn Cố gia… Những điều này đều là chủ ý của Lưu Kim Vĩ.
Điền lão thái tham vinh hoa, những gì nên nói không nên nói thì nói hết ở trước mặt người thôn Lý Gia, cho nên muốn tra rất dễ dàng.
Có điều cuối cùng mấy người Điền lão thái sau tết mới tới, cũng vì trước đó tuyết rơi lớn bít núi, bọn họ không ra ngoài được.
Mà Tại Lâm đến huyện là để điều tra động thái của Lưu Kim Vĩ.
Lưu Kim Vĩ hiện nay lại quay lại huyện học, ra tay trở nên thoáng hơn, nhân duyên hình như tốt hơn trước, nhưng dính vào cá cược, chuyện này người khác không biết.
Nghe hết báo cáo của Tại Lâm, đáy mắt Lưu Ly xẹt qua một tia sắc lạnh.