Chương 333: CHƯƠNG 333: LẤY THÊ TỬ HƠN BA TUỔI THÌ ĐƯỢC VÀNG?
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 333: CHƯƠNG 333: LẤY THÊ TỬ HƠN BA TUỔI THÌ ĐƯỢC VÀNG?
Lý Tiểu Hồng ôm ngực, vẻ mặt không dám tin mà lùi lại mấy nước, nước mắt ngân ngấn trong mắt.
“Huynh… huynh vậy mà nói ta xấu”
Nàng ta xấu chỗ nào chứ?
Nam tử lười nhác trong thôn còn nói nàng ta trông như một đóa hoa, cực kỳ đẹp!
Hàn Lâm gật đầu: “Cô quả thật rất xấu!”
Thật ra nếu đặt vào trước đó, với giáo dưỡng của Hàn Lâm tuyệt đối sẽ không khiến hắn dùng dung mạo để công kích người khác, dù sao mặc kệ trông như nào, đó đều là cha mẹ cho, cũng có quyền được sống tốt.
Nhưng Lý Tiểu Hồng này quá cực phẩm, tuy dáng vẻ không tới mức xấu, nhưng trái tim đó thật sự xấu đến mức người khác không dám nhìn thẳng.
Còn không biết tự biết rõ mình.
Điều quan trọng nhất là hắn không hề muốn có quan hệ với nữ nhân như này.
“Phì” một tiếng, Lưu Ly không nhịn được mà bật cười.
Thời gian Hàn Lâm này tới nhà cô cũng không ngắn, bình thường dịu dàng hữu lễ, kiệm lời, làm việc ổn thỏa, con người trầm ổn… Tóm lại, cô lần đầu tiên thấy Hàn Lâm độc mồm như vậy, còn cố gắng giải thích kiểu cầu được sống.
Mà Lý Tiểu Hồng lần nữa bị nói xấu và bị Lưu Ly cười, lần này da mặt có dày nữa cũng không thể không xấu hổ.
Vừa rơi nước mắt, vừa có dáng vẻ bị đả kích không nói nổi một câu, nhìn thì… ừm, thật ra cũng không thể khiến người khác cảm thấy mình đáng thương.
Điền lão thái thấy cháu gái bị từ chối thì có hơi gấp.
“Ly à, cháu không cho biểu muội của cháu vào cửa làm thiếp cũng được.” Nói xong, Điền lão thái đẩy cháu gái nhỏ của mình: “Đây là tiểu biểu muội của cháu, năm nay 9 tuổi..
Vừa thấy dáng vẻ đó của Điền lão thái, Lưu Ly có loại dự cảm không tốt lắm.
Quả nhiên nghe thấy Điền lão thái tiếp tục nói: “Bà nghe nói cháu có một đứa con trai 6 tuổi, tục ngữ nói lấy vợ hơn 3 tuổi thì được vàng, hay là cháu đặt hôn ước cho tằng ngoại tôn đó của bà đi?”
Được nha bà già, không chỉ đánh chủ ý vào nam nhân của cô, còn đánh chủ ý vào con trai của cô?
Hơn nữa cái này đã cách vai vế mà muốn kêu cô định hôn ước cho con trai của cô?
Thật sự không nhịn được nữa!
“Chuyện nhà của ta, không cần bà chỉ huy” Lưu Ly tối sầm mặt: “Bất luận là phu quân của ta hay con trai của ta, ta cũng không định tìm vợ cho bọn họ, còn các người…
Lưu Ly liếc nhìn Điền lão thái mấy lần: “Ta cũng không biết các người, không biết các người từ đâu tới, có phải thật sự là họ hàng của ta không, đương nhiên không tiện để các người vào cửa.
“Có điều trời đang rét ta cũng không muốn các người bị bệnh vì lạnh, như vậy đi, ta cho người đưa các người vào trong trấn, sắp xếp cho các người, đợi sau khi ta xác thực thân phận của các người, ta tự có tính toán khác.
Ngay từ đầu, cô cho dù không diện kiến gia đình đó cực phẩm cỡ nào thì cũng không định cho người ta vào cửa.
Nhưng những người này nếu đã có khả năng là họ hàng của nguyên chủ, cô đương nhiên cũng sẽ không thể không quản.
Để người ta vào, cô ghét; không cho người ta vào cũng sợ miệng lưỡi người ta, với tính cách của bọn họ, đoán chắc sẽ phải gây ra không ít phiền
phức.
Không bằng bỏ ít tiền đưa lên trấn để cách nhau xa ra, tai sạch sẽ đồng thời cũng có thời gian đi điều tra nội tình của những người này, xem thử bọn họ nhiều năm như vậy cũng chưa từng xuất hiện, rốt cuộc tại sao đột nhiên chạy tới, rồi nghĩ cách ứng phó.
Còn đợi khi bọn họ sống ở trên trấn phản ứng lại thì sao? Đến lúc đó cô cũng tự có cách ứng phó.
Vì vậy Lưu Ly bèn gọi người đi tìm Tôn Hành, bảo hắn làm việc này.
Còn Điền lão thái, mới đầu thật ra không muốn rời đi, dù sao căn nhà đẹp như này bà ta vẫn muốn vào hưởng phúc, sao lại rời đi chứ?
Nhưng Tôn Hành nói căn nhà đó nhìn thì lớn, nhưng bên trong trừ phòng củi ra thì không có phòng thừa, mà đi lên trấn còn có thể ở riêng một viện, có thể hưởng thụ cuộc sống thoải mái ở trên trấn.
Điền lão thái không có kiến thúc như thôn phụ bình thường, dù sao quanh năm sống ở trong núi, vừa nghe có thể hưởng thụ cuộc sống thoải mái trên trấn, Điền lão thái nghĩ đợi bà ta hưởng thụ xong ở đó thì tới chỗ Lưu Ly sau cũng được, vậy nên vui vẻ đồng ý.
Điền lão thái lại không biết, đợi khi bà ta thật sự hưởng thụ xong thì không còn cơ hội này nữa… Có điều nó nằm ở phía sau, tạm thời không nhắc tới.
Đợi Điền lão thái rời đi, Lưu Ly bèn lập tức phân phó Tại Lâm đi tới thôn Lý gia một chuyến, muốn xem thử rốt cuộc là ai giở trò.
Tại Lâm đi chuyến này đã tốn 3-4 ngày, dù sao thôn Lý gia cách thôn Đại Vĩ có hơi xa.
Mà trong thời gian 3-4 ngày này, Điền lão thái ở trên trấn sớm đã vào ở trong căn nhà Tôn Hành dùng 50 văn tiền để thuê, một tháng 50 văn tiền, ngược lại cũng không đắt, ngay cả ngân lượng cho Điền lão thái tiêu, cộng lại cũng không quá 3 lượng.
Xưởng nung của Trương Tiểu Xuyên cũng vào khoảng thời gian này bắt đầu chọn địa điểm để xây dựng, trong thôn có không ít người tới xưởng nung làm việc.
Chỉ là mắt thấy mùa xuân sắp tới, các thôn dân bèn đi tìm Lưu Ly.
W
ہے
“Ly à, cháu cũng thấy rồi, một năm nay thôn chúng ta tới cuối cũng không thấy kiếm được bao nhiêu, cháu là người có chủ ý lớn, hay là chỉ cho chúng ta một con đường sáng đi?”
Người nói chuyện là Trương Lão Hán trong thôn, gần 50 tuổi, thân hình cao gầy, cả đời mặt cúi xuống đất lưng quay lên trời, là một nông dân thật
thà.
Có thể là thật thà cả đời nên trước giờ chưa từng cầu xin ai, còn khi nói ra lời này, sắc mặt đen đỏ đó của Trương Lão Hán thì càng đỏ tới nhỏ máu.
Những người khác đi theo Trương Lão Hán tới, phần lớn là thanh trung niên trong thôn, bình thường cũng là người có tay nghề trong thôn, ai nấy đều mở mắt nhìn Lưu Ly.
Dù sao mùa đông năm ngoái thôn Trần gia vì trồng rau kiếm to một khoản, bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội này, khiến bọn họ đỏ mắt rất lâu.
Nhưng lại không dám đắc tội với Lưu Ly.
Dù có ngu ngốc nữa bọn họ hiện nay cũng biết rõ, Lưu Ly là thần tài sống của bọn họ sau này, cho dù trong tay cô lộ ra một cách, cũng đủ cho bọn họ có cuộc sống tốt.
Cũng chính vì như vậy, cho nên khi mọi người nhìn Lưu Ly mới có vẻ dè dặt, còn để Trương Lão Hán không có xích mích gì với Lưu Ly đứng ra.
Lưu Ly nhìn những người đó, trong lòng bọn họ có suy nghĩ gì, cô rất rõ.
Những người này tìm tới cửa, cô thật ra không hề bất ngờ, cô cũng đang đợi ngày này.
Dù sao một vài kế hoạch của cô vẫn đợi có người giúp thực hiện.
Người trong thôn nhà mình thật ra là thích hợp nhất, tuy trước đó ít nhiều có chút không vui với mọi người, nhưng nói ra thì thật ra cũng không có mâu thuẫn gì lớn cả, huống chi người trong thôn sau khi có nguồn kiếm tiền, những tâm tư chiếm hời đó cũng quả thật không có nữa.
Với lại, chỉ khi mọi người đều kiếm tiền thì mới không nhìn vào đất đai của cô, về lâu dài cô mới có thể sống yên ổn, nếu không tâm lý ghét giàu thời
đại nào cũng có.
Với lại chỉ đường cho bọn họ, đó hoàn toàn là chuyện cùng có lợi.
Vì vậy Lưu Ly nói: “Đường sáng thì không tới, chỉ là ta có một chủ ý, chỉ là không biết mọi người có bằng lòng nghe không”
Mọi người vừa nghe thấy lời này của Lưu Ly, lập tức hai mắt sáng lên.
“Cô nói, cô nói sao thì bọn ta làm như vậy.
“Phải, bọn ta đều nghe cô, cô bảo bọn ta đi về phía Đông, bọn ta tuyệt đối không đi về phía Tây”