Chương 332: CHƯƠNG 332: ĐẦU NĂM NAY CỰC PHẨM GÌ CŨNG CÓ
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 332: CHƯƠNG 332: ĐẦU NĂM NAY CỰC PHẨM GÌ CŨNG CÓ
Vừa nghe thấy Lưu Ly hỏi, hai bà cháu kia rất vênh, một người hất đầu, rất ra vẻ, một người ưỡn cao ngực, rất là kiêu ngạo.
Cuối cùng do thiếu nữ trả lời câu hỏi của Lưu Ly: “Ta là biểu muội của phu nhân nơi này, đây……”
Thiếu nữ chỉ vào lão thái thái ở bên cạnh: “Là bà ngoại của phu nhân nhà này”
Còn hai người ít tuổi kia, thiếu nữ không giới thiệu, chắc là cảm thấy tuổi tác quá bé không thích hợp dùng để chấn nhiếp người khác.
Tóm lại, khi giới thiệu thân phận của mình, trên thân trên dưới của thiếu nữ toát ra bốn chữ — cảm giác ưu việt.
Cũng không biết ai cho nàng ta tự tin đó.
Thiếu nữ cũng chính là Lý Tiểu Hồng, nàng ta vốn cho rằng Lưu Ly sau khi nghe thấy lời giới thiệu của nàng ta thì sẽ kinh sợ sẽ ngưỡng mộ, nào có ngờ lại đổi lại một biểu cảm cười như không cười.
Lý Tiểu Hồng cứ cảm thấy mình có thể bỏ qua cái gì đó.
Lúc này thì nghe Lưu Ly nói: “Hình như quên tự giới thiệu thân phận của ta.
Thân phận?
Thân phận gì?
Không phải là hồ ly tinh muốn câu dẫn người khác hay sao?
“Ta chính là phu nhân nhà này trong lời của các người.
Lão bà tử Điền thị: “…
Lý Tiểu Hồng: “…
Lưu Ly nhìn Điền lão thái và Lý Tiểu Hồng từ sững sờ không tin, tới kinh sợ hoảng hốt, cuối cùng là tái xanh tái trắng.
Sau đó Lưu Ly đã được trải nghiệm cái gì gọi là lật mặt hơn lật bánh tráng, ngay sau đó Điền lão thái kêu lên một tiếng, lao về phía Lưu Ly.
“Cháu gái ngoan của bà, nhiều năm như vậy cháu chịu khổ rồi…
Nhìn lão thái thái vừa phút trước còn nói cô là nữ nhân vô dụng lãng phí lương thực, ngay phút sau thì có bộ mặt đau lòng lao về phía cô, Lưu Ly vội vàng tránh
ra.
May mà lão thái thái đã quen với cảnh này, cho nên rất nhanh đã ổn định lại, không có theo quán tính mà ngã ra.
Bị Lưu Ly tránh ra, lão thái thái tự cảm thấy đuối lý, cũng không có trách móc.
Còn ngại ngùng? Vậy thì không có.
Chỉ thấy Điền lão thái ngồi trên đất, bắt đầu khóc lóc: “Cháu ngoan của bà, nếu bà biết cháu chịu nhiều đau khổ trong nhiều năm như thế, bà nhất định sẽ không mặc kệ cháu.”
“Nhìn cháu gầy thành cái gì rồi? Vậy mà còn không chắc bằng biểu muội của cháu, bà thật sự đau lòng.
Lưu Ly: …
Hừ, cô thật sự không săn chắc như Lý Tiểu Hồng đó, nhưng cô cũng thật sự không thèm.
Điền lão thái khóc lóc một hồi, lại không thể có được sự đáp lại của Lưu Ly, lại thu hút mấy người trong thôn.
Điền lão thái lúc này đã không than khóc được nữa, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu đó, Lưu Ly nghe mà cũng rất cạn lời.
Thấy có người tới, Lý Tiểu Hồng bèn học theo chiêu của các cô gái trong thôn bọn họ… Có điều nàng ta không có khăn tay, vì vậy đã dùng tay áo của mình lau nước mắt: “Biểu tỷ, Tiểu Hoa thường xuyên nghe nãi nãi nhắc tới tỷ, hôm nay Tiểu Hoa cuối cùng cũng gặp được biểu tỷ rồi.”
Lưu Ly: “… Đã không nhận ra cô, còn thường xuyên nhắc tới, nói ra có ai tin?
“Biểu tỷ, tỷ yên tâm, lần này ta tới không định đi nữa.” Lý Tiểu Hồng để tay áo xuống, sau đó nói với vẻ quyết tâm: “Ta nhất định sẽ hầu hạ thật tốt biểu tỷ và…
Lý Tiểu Hồng quăng một ánh mắt quyến rũ về phía Hàn Lâm: “Biểu tỷ phu…
“Từng thấy người không biết xấu hổ, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy, chạy tới cướp nam nhân của người khác, con gái nhà ai nuôi dạy mà không biết liêm sỉ thế?”
Cũng không đợi Lưu Ly lên tiếng, một thôn phụ vây xem cũng không nhịn được.
Người này là đại bá nương của Trương Nhị Hổ – Trần Phương.
Tuy Trần Phương vì trong nhà thật sự khó khăn cho nên cuối cùng không nhận nuôi hai huynh đệ Trương Nhị Hổ, nhưng đối với hai huynh đệ thì vẫn rất hay quan tâm, con người cũng không xấu.
“Đúng vậy, còn mở mồm ra là hầu hạ, không biết xấu hổ.” Thôn dân khác phụ họa theo.
Đương nhiên trong lòng bọn họ không phải không có nghi hoặc.
Đầu tiên, người nhà này, bọn họ chưa từng gặp, thật sự rất lạ.
Thứ hai chính là cô nương đó gọi Hàn Lâm là biểu tỷ phu? Chuyện gì vậy?
Tuy không biết chuyện gì, nhưng không cản trở việc các thôn dân lên tiếng kháy Lý Tiểu Hồng.
Lý Tiểu Hồng cuối cùng cũng là một cực phẩm, bị mắng một chút cũng khôn cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn ưỡn ngực của nàng ta lên, hùng hồn kháy lại: “Sao hả? Ta là biểu muội của biểu tỷ, ta và biểu tỷ không phải là tỷ muội à? Ta và biểu tỷ cùng nhau hầu hạ tỷ phu đó là chuyện hiển nhiên? Tóm lại còn tốt hơn các người, có xán lại cũng không được?”
Điền lão thái cảm thấy lời Lý Tiểu Hồng nói rất có lý, vì vậy nói: “Ta thấy các người là đố kỵ, đố kỵ ta có cháu gái tốt như vậy, có thể gả cho cháu rể tốt như này… Ồ, đúng rồi, rất nhanh cũng có thể trở thành cháu rể của ta.”
Nhìn xem, nhìn xem lời này đi, vô liêm sỉ chưa?
Sao đầu năm nay cực phẩm gì cũng có vậy?
Lưu Ly không định tiếp tục lãng phí thời gian với những người này, vì vậy bèn mở miệng: “Rất xin lỗi, ta không biết các người.
Điền lão thái và Lý Tiểu Hồng đắc chí thỏa mãn nghe vậy thì bỗng sửng sốt, lớn tiếng hét: “Cháu/tỷ sao có thể không biết chúng ta chứ?”
Hoàn toàn quên rồi, bọn họ trước đó thật ra cũng không nhận ra Lưu Ly.
Dù sao lần đầu tiên… à không, là lần thứ hai gặp, lúc đầu khi ở trong gõ, vừa gặp không lâu nhỉ?
Lưu Ly không thèm quan tâm câu hỏi của bọn họ, tiếp tục nói: “Còn nữa, ta cũng không định tìm một tỷ muội hầu hạ cho phu quân của ta.
Đâu phải đầu óc có vấn đề, còn tìm thiếp cho phu quân?
Lý Tiểu Hồng lại không chịu, hai tay chống hông, tức giận nhìn Lưu Ly: “Ta từ xa tới tìm tỷ, tỷ dựa vào đâu không cho đại biểu ca giữ ta lại?”
Lưu Ly lạnh mặt: “Ta cần cô tới à?”
Lý Tiểu Hồng : “Không phải… nhưng mà.”
“Nếu đã không phải ta kêu cô tới, vậy cô tới như nào thì về như thế, hoặc cho cô một lựa chọn khác.
Lý Tiểu Hồng: “Lựa chọn gì?”
Lưu Ly: “Mau đi làm thiếp cho người mà cô nguyện ý để cô làm thiếp.”
Sắc mặt của Lý Tiểu Hồng chợt thay đổi.
Nàng ta không muốn sao?
Nàng ta cũng muốn đi làm thiếp của nhà giàu, nữ tử trong thôn làm thiếp cho người ta, không biết ngày tháng sống thoải mái như nào, cơm trắng mì gạo cũng có thể ăn tới phát ngán.
Nhưng… nàng ta đã thử, lại bị người ta đánh ra ngoài.
“Ta không!” Lý Tiểu Hồng hung dữ chống lạnh hai tay: “Ta muốn làm thiếp của biểu tỷ phu.
Biểu tỷ phu trông cũng là một đấng nhân tài, lại có quan hệ họ hàng, chắc chắn sẽ không đánh nàng ta ra ngoài.
Các thôn dân nhìn cực phẩm Lý Tiểu Hồng mà đều có loại cảm giác nóng máu.
Ly sao cứ đụng phải cái loại họ hàng kỳ quặc như này chứ? Thật sự là quá đáng thương.
Lưu Ly nhìn sang Hàn Lâm: “Vậy cô tự hỏi biểu tỷ phu của cô, xem hắn có nguyện ý để cô làm thiếp không?”
Lý Tiểu Hồng nghe vậy thì lập tức hai mắt sáng lên.
Phải, biểu tỷ không đồng ý không quan trọng, biểu tỷ phu đồng ý là được.
Hàn Lâm nhận được biểu cảm cười như không cười đó của Lưu Ly, lập tức lạnh sống lưng, dục vọng muốn sống rất nhanh nên mở miệng: “Ta không muốn…
Nói xong, lại bổ sung: “Cô quá xấu.
Hàn Lâm cảm thấy nếu mình không từ chối rõ ràng, phu nhân chắc chắn sẽ tương kế tựu kế để Lý Tiểu Hồng đó làm thiếp của hắn.
Cực phẩm như này, không phải sẽ hại chết hắn hay sao?