Chương 331: CHƯƠNG 331: NHỮNG NGƯỜI NÀY ĐỀU LÀ CÁI QUÁI GÌ VẬY?
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 331: CHƯƠNG 331: NHỮNG NGƯỜI NÀY ĐỀU LÀ CÁI QUÁI GÌ VẬY?
Lưu Ly lục trong ký ức cả nửa ngày cũng không nhớ ra những người chặn ở cửa nhà cô là ai.
Vào lúc này, một cô bé khoảng 7-8 tuổi nhìn về phía Lưu Ly.
Bốn mắt nhìn nhau, không có dấy lên vẫn nước gì cả.
Sau đó Lưu Ly nhìn thấy cô bé đó kéo lão bà bà và một thiếu nữ mặc áo khoác hoa hoét ở bên cạnh, và cả một thiếu niên nhỏ, bốn người đồng loạt nhìn sang Lưu Ly.
Lưu Ly nhìn thấy, trong ánh mắt đánh giá cô của lão bà bà đó tràn ngập sự ghét bỏ, sau đó nhìn đi chỗ khác.
Ơ?
Cũng không biết cô?
Vậy tới tìm ai?
Vì để không gây nên phiền phức không cần thiết, Lưu Ly mang theo dâu hỏi chấm đầy trong lòng đi về phía cửa sau.
Sau khi gõ cửa sau, bên trong truyền tới tiếng của Vệ Chính.
“Vệ lão, là ta. Lưu Ly lên tiếng.
Rất nhanh cửa đã được mở ra từ bên trong, Lưu Ly đi vào.
Lưu Ly không nhìn thấy ai khác, bèn hỏi Vệ lão: “Người ở bên ngoài tới tìm ai?”
Vệ Chính liếc nhìn Lưu Ly, sau đó di chuyển ánh mắt: “Tìm cô.”
Lưu Ly: “…Ta sao?”
Cô không biết người ta, người ta cũng không biết cô thì tới tìm cô?
Ai vậy?
Vệ Chính thấy Lưu Ly có hơi ngây ra, bèn vừa đi về phía trước, vừa giải thích: “Bọn họ nói là bà ngoại và biểu đệ biểu muội của cô.
Khi nói lời này, biểu cảm của Vệ Chính lạnh nhạt, trong mắt lại mang theo sự khinh thường.
Lưu Ly: “…”
Cái này, cô thật sự quên rồi.
Mẹ của nguyên chủ – Lý Mai là người ở huyện Định, cách thôn Đại Vĩ khá xa, hai nhà không biết tại sao gần như không có qua lại.
Vậy nên lúc này sao lại tìm tới?
Lưu Ly có hơi đau đầu day mi tâm, lúc này Bình Bình và Yên Yên nghe thấy tiếng, đi ra từ trong phòng mình, đi chung còn có Hỷ Bảo và Tôn Văn Thành.
“Mẹ, người bên ngoài thật sự là thái bà bà của chúng con sao?” Yên Yên mặt mày nghi hoặc hỏi, lông mày lại nhíu chặt.
Cảm thấy lão bà bà đó không tốt lắm.
Lưu Ly nghe vậy thì có xì hơi: “Mẹ cũng không biết…
Cô thật sự không biết, chứ không phải giả vờ không biết.
Bình Bình lại lo lắng có chuyện gì đó: “Mẹ, nếu bọn họ thật sự là họ hàng của mẹ, chúng ta phải để bọn họ đi vào có đúng không?”
Lưu Ly có hơi cạn lời nhìn con trai của mình.
Lời của con trai thật sự là một phát ăn ngay, đi thẳng vào chỗ yếu hại.
Mấy người đó nhìn thoáng cái là biết không phải loại tốt đẹp gì, giờ lại đón vào nhà, nhất định sẽ gây ra không ít phiền phức.
Nhưng nếu không đón vào, nhà bọn họ cũng hơi quá quắt.
Cái khác thì không sợ, chỉ là Bình Bình thích đọc sách, danh tiếng thì đương nhiên phải quan tâm hơn.
Ừm, tuy nhà cô có tiền có chỗ dựa, cho dù danh tiếng của Bình Bình có tệ, về sau cũng không ảnh hưởng tới tiền đồ của cậu bé, nhưng suy cho cùng sẽ gây ra
một vài phiền phức không phải sao.
Đau đầu là thật sự đau đầu.
“Nếu cô không muốn, thật ra có thể không cần quan tâm những người bên ngoài kia.
Vào lúc này, Vệ lão lên tiếng.
Lưu Ly vô thức nhìn Vệ lão, lại thấy gương mặt của Vệ lão lúc này ngoảnh đi.
Lúc vừa rồi, cô suýt nữa tưởng rằng lời đó của Vệ lão có ẩn ý.
Có điều, lời này của Vệ lão cũng đã nhắc nhở cô một chuyện.
Khi Cố Tại Ngôn đi có nhắc tới thân thể của cô, con người Cố Tại Ngôn nói chuyện trước giờ sẽ không ngập ngừng, vậy thì những người đó có lẽ có tỷ lệ lớn không liên quan tới cô.
Nghĩ như vậy, trong lòng Lưu Ly đã có quyết định.
Đi ra khỏi phòng chính, nhìn sang Hàn Lâm: “Mở cửa ra.
Hàn Lâm gật đầu, đi tới mở cửa.
Hàn Lâm mới vừa mở cửa, thiếu nữ áo khoác hoa khoảng 16-17 tuổi đó lập tức như con ong lao về phía Hàn Lâm.
“Huynh nhất định chính là biểu tỷ phu nhỉ? Ta sớm đã nghe nói biểu tỷ phu là một đấng nhân tài, luôn muốn gặp biểu tỷ phu, nhưng khi đón tết tuyết rơi lớn quá bịt núi chúng ta không ra ngoài được, bây giờ cuối cùng cũng để ta gặp được biểu tỷ phu.
Nói xong, còn phấn khích muốn đưa tay kéo Hàn Lâm.
Hàn Lâm thấy vậy, trên mặt mang theo nét ngại ngùng tránh người ra, không để thiếu nữ đó kéo.
Thiếu nữ thấy vậy thì bĩu môi, khẽ giậm chân, hờn dỗi nói: “Biểu tỷ phu, chúng ta sau này sẽ trở thành người một nhà rồi, huynh xa lạ như vậy làm gì, đáng ghét–”
Một câu đáng ghét uyển chuyển làm cho Lưu Ly nổi hết gai ốc.
Mà sắc mặt của Hàn Lâm bị coi thành biểu tỷ phu cũng có hơi không tốt lắm, dù sao biểu cảm vờ vịt của cô nương trước mắt đối với hắn, thật sự không có tí thiện cảm.
Có thể điềm nhiên đứng ở đó cũng là do sự giáo dưỡng của hắn.
Cũng đúng, thiếu nữ đó 16-17 tuổi có một gương mặt to, làn da vừa thô vừa xỉn, tuy mắt vừa to vừa tròn, tổng thể nhìn trông cũng coi như tạm được, không
xấu.
Nhưng lại mặc một cái áo khoác hoa hoét, lại giả bộ dáng vẻ õng ẹo, rất có chút cảm giác bắt chước chả giống ai.
Tóm lại, kỳ quái khó tả.
Có điều, từ lời nói và động tác của thiếu nữ, Lưu Ly ít nhiều nhìn ra chút sơ hở.
Xem ra thiếu nữ này là nghe được cái gì đó, cho nên chạy tới làm tỷ muội ‘thật với cô.
Nhìn lão bà tử kia, ánh mắt nhìn Hàn Lâm, đó không phải ánh mắt nhìn cháu rể, càng nhìn càng hài lòng hay sao?
Chỉ đáng tiếc, bọn họ nhận nhầm người rồi.
“Các người là ai?”Lưu Ly mở miệng đúng lúc.
Sau đó, sáu con mắt đồng loạt nhìn sang cô.
“Là cô!” Thiếu nữ nhìn thấy Lưu Ly thì sửng sốt thốt lên.
Khi ý thức được Lưu Ly đi ra từ trong căn nhà lớn, thiếu nữ bèn có vẻ mặt địch ý: “Cô sao lại ở trong nhà của biểu tỷ phu của ta?”
Dáng vẻ đó cứ như nàng ta mới là nữ chủ nhân của nơi này vậy.
Mà ánh mắt của lão bà tử đó nhìn Lưu Ly cũng tràn ngập địch ý, giống như Lưu Ly cản đường của bà ta.
Bà ta không nói gì với Lưu Ly, mà đánh giá từ một cách soi mói từ trên xuống dưới Lưu Ly: “Tay thô chân thô, mông cũng không đủ căng, ngực cũng chỉ có vậy,
tay không thể xách không thể vác, dáng vẻ chả ra sao…
Lưu Ly nghe vậy thì mặt đầy vạch đen, thì ra ánh mắt ghét bỏ của lão thái thái nhìn cô trước đó là cảm thấy cô trông không đủ phúc khí?
Dựa theo cách nói phúc khí trong núi, cô quả thật còn kém xa.
Lão bà tử sau khi nhận xét một lượt vóc dáng của Lưu Ly, nói với Hàn Lâm: “Cháu rể, cháu cho dù muốn nạp thiếp thì cũng phải tìm một người dễ sinh con, đừng tìm một kẻ lãng phí lương thực không có tác dụng gì cả, ai biết những hồ ly tinh này có tâm tư độc ác gì?”
Lưu Ly suýt nữa bị chọc tức tới bật cười.
Nhìn xem, những người này đều là cái quái gì vậy?
Như này thật sự có họ hàng thì không bằng không có, người tới đều là cái thứ không đâu.
Sắc mặt Lưu Ly không tốt lắm, Hàn Lâm bị nhận nhầm thì mặt mày cũng không tốt đi đâu được.
Hắn khác với những người khác, hắn là mưu sĩ dưới trướng vương gia, là vương gia trực tiếp điều tới đây để giúp vương phi.
Hiện nay sự coi thường của những người này chính là coi thường vương gia, điều này khiến hắn suýt nữa không nhịn được mà đuổi người ra ngoài.
Chỉ là trước khi đưa ra quyết định, Hàn Lâm nhìn sang Lưu Ly, thấy Lưu Ly khế lắc đầu với hắn, Hàn Lâm mới thôi.
Hàn Lâm nhìn sang mấy bà cháu đó, hơi nhếch môi, nở nụ cười lạnh.
“Không biết các người là ai?”