Chương 330: CHƯƠNG 330: HOA VĂN BĂNG NỨT
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 330: CHƯƠNG 330: HOA VĂN BĂNG NỨT
Người gọi Lưu Ly là Quân phu nhân.
Quân phu nhân dặn đi dặn lại Dương Luân và Dương phu nhân, sau khi bảo Dương Luân tuyệt đối không được ăn thịt mỡ thì mới nhìn sang Lưu Ly.
“Khi ta đi tìm cô, thấy cô đang muốn ra ngoài, ta làm trì hoãn thời gian dài của cô như vậy, hay là ta đưa cô đi một đoạn?”
Lưu Ly suy nghĩ, cảm thấy Dương phủ cách Quách phủ không gần nên cô không từ chối.
Không lâu sau, Lưu Ly đã tới Quách phủ.
Sau khi nói rõ mục đích tới với Nhiêu Thanh Nhã, tuy Nhiêu Thanh Nhã do dự, nhưng vẫn đồng ý.
Sau đó Lưu Ly và Nhiêu Thanh Nhã thương lượng chuyện phong cách bài trí và chuyện tiếp theo, sau đó thì giao chuyện trong huyện cho Nhiêu Thanh Nhã, cô thì dẫn bọn trẻ về thôn.
Chỉ là Lưu Ly hoàn toàn không biết, khi xe ngựa của cô rời khỏi cổng thành huyện Lâm An, có một bóng người dõi theo xe ngựa của cô rời đi, hơn nữa lộ ra vẻ thở phào…
Khi về tới thôn Đại Vĩ, còn chưa xuống xe ngựa, từ xa đã nhìn thấy cổng thôn có một người đợi ở đó.
Người đợi ở đó là Trương Tiểu Xuyên – con trai út của nhà trưởng thôn, khi Trương Tiểu Xuyên nhìn thấy xe ngựa của Lưu Ly, vẻ mặt cực kỳ phấn khích.
Nhìn thấy vẻ mặt đó của Trương Tiểu Xuyên, Lưu Ly biết là chuyện gì rồi, cô xuống xe ngựa trước.
“Ly, ta thành công rồi, ta thật sự thành công rồi.”
Người đã 25 tuổi rồi, lại thích giống như một đứa trẻ.
Lưu Ly: “Ừ, ta biết thúc sẽ thành công.”
Một người thật thà chịu khó lại có đầu óc linh hoạt, không có đạo lý không thành công.
Trước kia chẳng qua là xưởng gốm sứ không cho hắn cơ hội thôi.
Lời của Lưu Ly khiến Trương Tiểu Xuyên hơi sững người, sau đó sắc mặt hơi đỏ, sự kích động và cảm kích trong mắt có như nào cũng không che đậy được.
Rất nhanh Lưu Ly đã đi tới xưởng nung của Trương Tiểu Xuyên.
Nói là xưởng nung, thật ra chỉ là một cái lò đất nhỏ được làm đơn giản mà thôi.
Tuy sơ xài, nhưng đồ mà Trương Tiểu Xuyên nung ra được lại rất trong, không hề thua kém chất lượng của những chiếc lọ mà cô đặt xưởng nung đợt trước, có khi còn hơn một chút.
Mà bên cạnh có một món đồ sứ bị đập nát, có thể nhìn rõ bên trong có logo hoa lan, trong ngoài đều rất hoàn mỹ.
Vào lúc này, Lưu Ly chú ý tới vài chiếc lọ bị vứt bỏ ở trong đống đất ở một bên, đi tới gần xem, ánh mắt của Lưu Ly sáng lên: “Những cái này…
Trương Tiểu Xuyên nhìn theo ánh mắt của Lưu Ly: “À, cái đó là nung hỏng, muốn cầm đi vứt”
Lưu Ly: “… Cái đó nung hỏng chỗ nào? Đó là hoa văn bằng nứt trong truyền thuyết!
Cơ hội kinh doanh đó!
Đè nén sự kích động trong lòng, Lưu Ly nhìn sang Trương Tiểu Xuyên: “Tiểu Xuyên thúc, chúng ta bàn chuyện hợp tác đi?”
Trương Tiểu Xuyên nghe vậy, căng thẳng nhìn sang Lưu Ly: “Cháu nói.”
Lưu Ly: “Ta bỏ tiền cho thúc xây xưởng nung để cho thúc kinh doanh, ta lo tiêu thụ, lợi nhuận chia đôi thì như nào?”
Trương Tiểu Xuyên ngây người, sững sờ nhìn Lưu Ly, giống như nghi ngờ mình nghe nhầm.
Lưu Ly không có giải thích, mà tiếp tục nói: “Nhưng ta có một yêu cầu.”
Trương Tiểu Xuyên nuốt nước bọt: “Cháu nói.”
Lưu Ly chỉ vào đồng hoa văn băng nứt nung hỏng đó: “Mỗi tháng thúc phải nung ra 30% lượng đồ sứ như này.”
Trương Tiểu Xuyên mặt mày sửng sốt: “Nhưng những cái này bị hỏng..
“Không, sự đặc biệt của chúng sẽ tạo ra giá trị tốt hơn cho chúng.” Lưu Ly trực tiếp cắt ngang lời của Trương Tiểu Xuyên.
Trương Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm những thứ đó, tuy nửa tin nửa ngờ, nhưng nghĩ một lúc thì vẫn gật đầu: “Ta… ta thử xem.
Nghe vậy, giọng của Lưu Ly lại trở nên nghiêm túc: “Ta hy vọng thúc có quyết tâm phải được để làm chuyện này.
Trương Tiểu Xuyên vốn rất lo lắng, có chút tự mình phủ định, sợ bản thân không được.
Nhưng nghe thấy lời này của Lưu Ly, hắn vô thức thẳng người, bỗng nhiên cũng trở nên tự tin: “Ta nhất định sẽ không phụ sự mong chờ của cháu.”
Trương Tiểu Xuyên thật sự rất cảm kích Lưu Ly có thể cho mình cơ hội này.
Chỉ có người từng làm học trò mới biết làm học trò chua xót cỡ nào.
10 năm như một, cái có thể học thật ra rất ít, tiền công ngay từ đâu đã rất ít, về sau ít tới mức đáng thương.
Không đi thì không có đường ra, đi rồi học nhiều năm như vậy không có chút thành quả lại không cam tâm, chỉ có thể nhẫn nhục hết năm này tới năm khác.
Nếu không có cơ hội Ly cho, hắn không biết phải nhẫn nhục bao nhiêu năm, cho tới khi lòng tin mất hết, nhịn tới mức tự nghi ngờ bản thân.
“Chỉ là Ly này, cho ta 50% lợi nhuận, liệu có quá nhiều không?”
Xưởng nung Lưu Ly bỏ tiền xây dựng, đồ sứ cô phụ trách bản, hắn thật ra là người phụ trách làm việc, như vậy cũng có thể lấy 50%, hắn cứ cảm thấy mình chiếm hời quá.
Những sư phụ của xưởng nung cũ kia cũng không thể có đãi ngộ như này.
Lưu Ly: “Khi có lợi nhuận thì sẽ trừ ra phí xây dựng của xưởng nung, giá vật liệu, giá nhân công và các chi phí khác, lợi nhuận ròng chúng ta 50:50, thúc coi như góp vốn bằng kỹ thuật.”
Trên thực tế, vị trí cô đứng hiện nay là vị trí của nhà tư bản.
Đều nói nhà tư bản gian ác, cho nên nhà tư bản không thể không xấu.
Trước kia cô cũng coi trọng, nhưng cô sẽ không keo kiệt chút hoa hồng lợi nhuận đó, vì cô cần tay nghề của Trương Tiểu Xuyên mang tới lợi nhuận lớn hơn cho Cô.
Cho nên chia 50:50 nhìn như rất nhiều, nhưng cuối cùng cô vẫn có thể kiếm được rất nhiều.
Trương Tiểu Xuyên vẫn có hơi do dự.
Vào lúc này, giọng nói của trưởng thôn Trương Cao Ân truyền tới: “Như này đi Ly, tiền xây lò nung này hết bao nhiêu thì nhà chúng ta bỏ ra một nửa, cháu thấy như nào?”
Trương Tiểu Xuyên nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy cha của mình, có hơi hô lên: “Cha, nhà chúng ta…”
“Chút tiền này nhà chúng ta vẫn có.” Trương Cao Ân nói: “Chỉ là Tiểu Xuyên, lần này dùng tiền trong nhà xây xưởng nung, phải nhờ anh trai chị dâu của con bỏ sức, coi như vốn của anh trai chị dâu của con, cha làm chủ chia hoa hồng của con cho hai anh trai mỗi một người một phần, con có bằng lòng không?”
Trương Cao Ân muốn bỏ ra một nửa vốn, đó cũng là không muốn chiếm hời của Lưu Ly.
Huống chi Trương Cao Ân cảm thấy, chỉ có tự mình bỏ ra thì mới biết quý trọng, ông ta không hy vọng con trai út sau này có thành tựu thì lêu lổng.
Còn chuyện chia 10% lợi nhuận cho hai người con trai lớn, ngược lại cũng không nói chia hoa hồng từ tổng lợi nhuận cho hai người con trai, mà là lấy 10% trong số 50% lợi nhuận mà Trương Tiểu Xuyên có được.
Chỉ có như vậy, khi lấy tiền của hai con trai, hai con dâu mới không mất cân bằng trong lòng, sau này cũng sẽ tránh chuyện tranh đoạt.
Trương Cao Ân suy nghĩ như vậy, thật ra cũng muốn duy trì sự cân bằng của mấy đứa con trai trong nhà.
Còn về chuyện xưởng nung sẽ không kiếm ra tiền, Trương Cao Ân hoàn toàn không cần nghĩ tới, bởi vì ông ta tin Lưu Ly, Lưu Ly là phúc tinh của ông ta và cả thôn Đại Vĩ, sẽ không sai sót.
Lưu Ly: “Chỉ cần mọi người không ý kiến, cháu cũng không ý kiến.” Dù sao cũng là vụ làm ăn chỉ có kiếm.
Trương Tiểu Xuyên thấy cha mình và Lưu Ly đều nói như vậy, nghĩ một lát cuối cùng gật đầu.
Đối với chuyện xây xưởng, Lưu Ly không có kinh nghiệm trong nghề như Trương Tiểu Xuyên, bèn trực tiếp đưa tiền cho Trương Tiểu Xuyên, bảo hắn tự mình đi lo liệu, còn cô thì mang chỗ đồ sứ có hoa văn băng nứt đó về nhà.
Chỉ là điều khiến Lưu Ly không ngờ là vừa tới nhà, bèn thấy có mấy vị khách không mời mà tới không quen biết đứng ở cửa…