Chương 329: CHƯƠNG 329: BÉO QUÁ MỨC
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 329: CHƯƠNG 329: BÉO QUÁ MỨC
Lưu Ly đứng dậy, nhìn Dương phu nhân và Quân phu nhân: “Hắn có phải rất thích ăn thịt mỡ không?” Dương phu nhân nghe vậy, gật đầu: “Không sai, chàng thích ăn thịt, đặc biệt là thịt mỡ”
Chắc cũng vì như vậy, trong hơn 10 năm nay hình thể của phu quân nàng ta mới càng ngày càng to.
“Nếu không cai thịt mỡ, không giảm cân, hắn không sống quá 3 năm.” Lưu Ly liếc nhìn Dương Luân ở trên đất đã bắt đầu động mí mắt, sắp tỉnh lại mà lạnh nhạt mở miệng.
“Sao có thể chứ?” Dương phu nhân sững sờ lùi lại mấy bước, vẻ mặt không tín.
“Béo quá mức dẫn tới cơ thể của hắn vượt qua khả năng chịu đựng, gây ra các bệnh về tim huyết quản.” Lưu Ly lạnh nhạt nói.
Thấy đám người Dương phu nhân không hiểu lời mình nói, Lưu Ly đổi cách nói khác: “Chính là tim của hắn quá sức chịu đựng, đã có vấn đề, các chỗ khác vấn đề cũng không nhỏ.
Tóm lại là tên Dương Luân này vì béo quá mức, dẫn tới các phương diện của cơ thể không khỏe.
Quân phu nhân nghe vậy thì do dự một lát, hỏi: “Cha của ta chưa tới 50 thì qua đời, có phải cũng do béo quá mức hay không?”
Lưu Ly: “Nếu cha của cô cũng có thể hình lớn như này, vậy quả thật có khả năng”
Lúc này Dương Luân đã tỉnh, nghe thấy những lời đó của Lưu Ly, bỗng dưng hoảng.
Lúc bình thường, hắn ta quả thật hay cảm thấy ngực đau, có lúc thậm chí sẽ choáng, lẽ nào đây là dấu hiệu sắp chết?
Nghĩ tới mình có thể chỉ sống được vài năm, Dương Luân bèn không quan tâm gì nữa, nói với Lưu Ly: “Thần y, cứu ta, ta không muốn chết”
Tám chữ đã nói lên tất cả tâm trạng hiện nay của hắn ta.
Hắn ta mới 32 tuổi, đang tuổi khỏe mạnh, thật sự không muốn chết.
Lưu Ly lại cười như không nhìn nhìn Dương Luân: “Không phải nói ta lừa đảo hay sao?”
Dương Luân ngại ngùng: “Ta, thần y xin thứ lỗi, là ta có mắt không thấy Thái Sơn.
Thấy Lưu Ly vẫn không lên tiếng, Dương Luân tốn sức bò từ trên đất dậy, muốn quỳ xuống trước Lưu Ly.
Lưu Ly thấy vậy mới nói: “Cứu ngươi không phải không được”
Dương Luân mừng rỡ, vẻ mặt mong chờ nhìn Lưu Ly: “Chỉ cần ngươi nghe ta, làm theo cách của ta, không nói ngươi sống tới trăm tuổi, sống tới 60 tuổi cũng không thành vấn đề.”
Thời đại này, 60 tuổi đã là thọ rồi.
Dương Luân nghe vậy thì mừng rỡ: “Thần y muốn ta làm như nào thì ta làm theo đó là được.
Lưu Ly: “Rất đơn giản, trước tiên cai bỏ thịt mỡ của ngươi, sau đó bớt dầu bớt muối bớt ăn đồ ăn tinh bột, đổi tinh bột thành thức ăn thô.”
Nghĩ tới thức ăn thô của thời đại này là chỉ đồ ăn thô pha trộn trấu cám, Lưu Ly lại sửa lời: “Là bớt ăn cơm trắng cháo trắng, có thể ăn các loại hạt, cao lương, ngũ cốc, gạo nứt thành đồ ăn chính.
Vừa nghe không chỉ không được ăn thịt mỡ, ngay cả cơm trắng cháo trắng cũng phải cắt bỏ, sắc mặt Dương Luân vừa rồi còn quyết tâm muốn nghe lời của Lưu Ly thì đã xụ xuống.
Lưu Ly coi như không nhìn thấy, chỉ tiếp tục nói: “Ngoài ra, ngươi không có con cũng có liên quan tới việc ngươi béo quá mức, nếu không giảm béo, ngươi có nạp bao nhiêu thiếp cũng vô dụng.
Trên thực tế, dựa theo thể hình này của Dương Luân, cô rất nghi ngờ Dương Luân này ở phương diện đó có được hay không, nạp nhiều thiếp như vậy, thật sự có thể hưởng dụng sao?
Vừa nghe thấy thể hình của mình mới là nguyên nhân mình không có con, sắc mặt của Dương Luân đã thay đổi.
Trên thực tế, từ sau khi thể hình tăng nhanh chóng, hắn ta đã ý thức được vấn đề.
Từ một tháng trước còn có thể đi tới phòng của mấy người thiếp, hiện nay ba tháng hắn ta chưa chắc có thể đi một lần, thậm chí người thiếp xinh đẹp hắn ta
mới nạp hắn ta ngay cả chạm cũng chưa chạm vào, nạp thiếp hình như trở thành chứng cứ với người ngoài rằng hắn không có vấn đề.
Không dám đi khám đại phu, là sợ đại phu chuẩn đoán ra phương diện đó của mình có vấn đề.
Đối với nam nhân mà nói, đó là sự sỉ nhục to lớn, nó còn khó chấp nhận hơn cái cơ thể béo phì này của hắn ta.
Nhưng hắn ta trước giờ chưa từng nghĩ, hắn ta như này vậy mà do vấn đề béo quá mức.
Không những Dương Luân không ngờ tới, ngay tới cả Quân phu nhân và Dương phu nhân cũng không nghĩ tới.
Trong căn phòng ấm áp, ba người Dương Luân đều có vẻ ngưng trọng, ngược lại thì Lưu Ly vẫn rất điềm nhiên, ăn điểm tâm uống trà của mình.
Quyết định gì đó, cô không tham gia.
Nếu bằng lòng chữa, cô chắc chắn chữa khỏi, nếu không bằng lòng chữa, vậy cô cũng vui vẻ tự tại.
Sau khi Lưu Ly ăn hai miếng điểm tâm uống hết nửa ly trà thì Dương Luân cuối cùng cũng mở miệng: “Ta cai, ta không ăn thịt mỡ nữa.
Tuy không ăn thịt mỡ thật sự có hơi sống không bằng chết, nhưng tóm lại không quan trọng bằng chuyện không có con.
Thấy Dương Luân giống như đã thật sự hạ quyết tâm, Lưu Ly gật đầu: “Ngươi kiên trì 10 ngày trước, 10 ngày sau nếu người không ăn một miếng thịt mỡ nào thì tới Nhân Thọ Đường ở trấn Biên Lư tìm ta.”
Nói xong thì Lưu Ly lại nói: “Nếu trong 10 ngày này ngươi ăn thịt mỡ, vậy thì không cần đi tìm ta nữa, bởi vì dù ta có thuốc cho ngươi, bản thân ngươi lén ăn thịt mỡ cũng không có tác dụng gì cả, không những không có tác dụng, sẽ còn có tác dụng phụ mà ngươi không thể chịu được.
Giảm béo thật ra dựa vào hai cái, quản cái miệng và chân đi lại.
Nhưng Dương Luân thích ăn thịt mỡ, cộng thêm trọng lượng cơ thể quá lớn, tác dụng đi lại không lớn.
Ở hiện đại, với cân nặng như của Dương Luân muốn giảm béo, có thể phải cắt dạ dày, nhưng ở đây không có điều kiện gì… đương nhiên cô cũng không có kỹ thuật này.
Ừm, thật ra cũng không cần thiết.
Từ xưa đến nay, thuốc giảm béo đều không đáng tin, không những tổn thương cơ thể còn phản tác dụng, nhưng chỗ cô lại khác.
Cô từng nghiên cứu ra một loại thuốc giảm béo loại mới, sẽ không có bất cứ tác dụng phụ gì, hơn nữa hiệu quả nhanh, đương nhiên vẫn cần người bệnh tự mình phối hợp.
Nếu ăn uống linh tinh, dù có thuốc cũng không cứu được.
Bởi vì thuốc giảm béo của cô thật ra chủ yếu không phải để giảm béo, mà khiến người đang giảm béo vận động hoặc khống chế lượng thức ăn nạp vào cơ thể, nâng cao tới mức độ lớn nhất.
Ví dụ cô vận động tiêu hao 1000kcl, thuốc của cô có thể khiến bạn tiêu hao 10000kcl, cho nên hiệu quả mới có thể rõ ràng.
Cho Dương Luân thử nghiệm cũng vừa hay, đến lúc đó tin chắc nhất định có thể bán được giá tốt. Lưu Ly tính toán ở trong lòng.
Dương Luân vừa nghe có tác dụng phụ, vội hỏi: “Tác dụng phụ gì?”
Lưu Ly: “Đau bụng, đau tới mức ngươi đứng cũng không đứng nổi.
Dương Luân: “…”
Lưu Ly: “Có muốn thử hay không, tùy ngươi.”
Dương Luân nghiến răng: “Được, vậy 10 ngày sau ta tới trấn Biên Lư tìm cô.”
Lưu Ly gật đầu, bèn đứng dậy.
“Lưu thần y khoan đã, ta đi lấy tiền khám bệnh cho cô.” Dương phu nhân mở miệng.
Lúc này nàng ta đối với Lưu Ly là thật sự cảm kích.
Nếu không có Lưu Ly, phu quân của nàng ta nếu chết vào 3 năm sau, phu quân lại không để lại con cái, gia sản khổng lồ này nhất định sẽ bị người khác cướp mất, mà một nữ nhân như nàng ta thì không có cách nào cả.
Cho nên lúc này Dương phu nhân thật sự cảm kích và hổ thẹn với Lưu Ly.
Đối với tiền khám, Lưu Ly không hề vội: “Tiền khám không cần đưa trước, 10 ngày sau đưa chung một thể là được.