Chương 328: CHƯƠNG 328: TỚI TUỔI MÃN KINH
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 328: CHƯƠNG 328: TỚI TUỔI MÃN KINH
Lưu Ly nhìn Dương phu nhân, không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Dương phu nhân, mà đánh giá khí sắc của nàng ta trước.
Người khoảng 30 tuổi, nết nhăn khóe mắt đã xuất hiện, mặt hơi nhão, trong mắt lại có vài phần buồn bã.
Nàng ta hôm nay không trang điểm, màu da nhìn trông có hơi tối, thấp thoáng thấy được vết nám.
Dương phu nhân thấy Lưu Ly chỉ nhìn mình chứ không lên tiếng, tưởng Lưu Ly sẽ không đồng ý giúp nàng ta mà có hơi lo lắng, Lưu Ly lên tiếng kịp lúc: “Đưa tay
ra.”
Dương phu nhân và Quân phu nhân nghe vậy, vẻ mặt đều vui mừng, Dương phu nhân vội đi lên mấy bước, nhanh chóng đưa tay ra, vẻ mặt có một chút mong
chờ.
Thấy dáng vẻ sốt sắng này của Dương phu nhân, trong lòng Lưu Ly không khỏi thở dài.
Bất luận là thời đại nào, loại cảm giác lo lắng của phụ nữ vì sinh con đều giống nhau, kiếp trước ở chỗ ông nội, cô cũng từng thấy không ít trường hợp như này.
Chỉ có điều, có lúc càng lo lắng thì càng khó khăn.
Sau khi bắt mạch cho Dương phu nhân, trong đáy mắt Lưu Ly có thêm một chút hiểu rõ, không khác với những gì cô nghĩ.
“Sao rồi Lưu thần y, ta có khả năng mang thai không?” Dương phu nhân mặt mày tha thiết.
“Lấy giấy bút tới đây.”
Nghe vậy, Dương phu nhân và Quân phu nhân tưởng là có cách, bèn vui mừng, lập tức kêu người đi lấy giấy bút.
Lấy giấy bút tới, Lưu Ly suy nghĩ rồi viết trên giấy: Địa hoàng chín 15g, sơn phù du 15g, cẩu kỷ tử 15g, sơn dược 30g, thổ ti tử 20g…
Đợi khi mực khô, Lưu Ly bèn đưa đơn thuốc cho Dương phu nhân.
Dương phu nhân cầm đơn thuốc xem, tuy xem không hiểu, nhưng vẫn xem vài lần, sau đó kích động nhìn sang Lưu Ly.
“Lưu thần y, ta uống thuốc này có phải có thể có thai không?”
1
Lưu Ly: “Không thể!”
Không chỉ thần sắc trên mặt Dương phu nhân tối đi, ngay tới sắc mặt của Quân phu nhân cũng thay đổi.
“Cô chơi xỏ ta?” Sắc mặt Dương phu nhân rất khó coi, sự thất vọng và tức giận trong lòng không thể che đậy được nữa.
Đối diện với lời của Dương phu nhân, Lưu Ly không có vội, chỉ hờ hững nói: “Cô đã đến tuổi mãn kinh rồi, ta cho cô thuốc điều chỉnh.
Tuy Dương phu nhân mới khoảng 30, nhưng có thể vì nàng ta trong thời gian dài cảm xúc bị ảnh hưởng, cho nên có triệu chứng mãn kinh, nếu không điều chỉnh, cho dù tìm được nguyên nhân hiếm muộn thật sự, muốn mang thai về cơ bản cũng không có khả năng lắm.
Nghe vậy thì hai người đều sững người, dù sao từ mãn kinh này bọn họ chưa từng nghe.
Lưu Ly suy nghĩ, nói: “Nói thẳng ra, thận của cô mất cân bằng, dẫn tới cô phiền muộn dễ tức giận, mất ngủ hay mơ… Là quá trình mà nữ nhân nào cũng sẽ trải qua. Chỉ có điều người khác trải qua quá trình ở độ tuổi trung niên tới tuổi già, mà Dương phu nhân thì sớm hơn.
Lưu Ly về sau không nói, bởi vì có thể chắc chắn là nếu nói ra, e lại là một phen rắc rối.
Có điều tuổi mãn kinh này Dương phu nhân chỉ là một cảnh báo sớm, phát hiện sớm thì mọi thứ đều có thể thay đổi.
Cái này nếu để muộn nữa, các chức năng cơ thể có thể sẽ tụt giảm, không ai có thể xoay chuyển hậu quả mà nó mang tới.
Còn về việc cô tại sao không so đo chuyện cũ mà nguyện ý khám bệnh cho nàng ta?
Nói thật, cô không muốn. Dù sao nàng ta thù dai.
Nhưng ông nội từng nói, nếu là bác sĩ thì phải tuân thủ quy tắc chuẩn mực của người làm bác sĩ.
Mà trước mặt bệnh nhân không ân oán chính là một điều trong đó.
Cho dù là vì y, vậy cô sẽ làm tốt chuyện mà một bác sĩ nên làm.
Đương nhiên điều kiện tiền đề là đối phương không làm gì vi phạm pháp luật, chưa từng gây ra sai lầm lớn, nếu không người trước mắt nếu là người cực kỳ tàn
ác, hoặc thật sự là làm ra chuyện cực kỳ quá đáng với cô, cô không cho túi thuốc độc đã coi như nhân từ rồi, sao có thể chữa bệnh cho nàng ta?
Dương phu nhân vừa nghe thấy lời của Lưu Ly, nghĩ tới tính khí dạo gần đây của mình thì quả thật có hơi nóng, cũng quả thật khó đi vào giấc ngủ nên vô thức hỏi: “Vậy tuổi mãn kinh của ta nếu chữa khỏi, có phải có thể mang thai không?”
Lưu Ly vẫn lắc đầu: “Không thể.”
Lần này, sắc mặt của Dương phu nhân càng thêm khó coi, chỉ là còn chưa đợi Dương phu nhân phát tác, Lưu Ly bèn nói: “Ta phải xem thử tình trạng của Dương lão gia mới có thể biết nguyên nhân.”
Sau khi Lưu Ly nói ra lời này, sắc mặt của Dương phu nhân đột nhiên thay đổi, ngay cả biểu cảm của Quân phu nhân cũng trở nên có hơi khó hiểu.
Lưu Ly hơi nhíu mày, hai người này đều có dáng vẻ giữ kín như bưng, ngược lại cũng mới mẻ.
Quân phu nhân nhìn Dương phu nhân, lại nhìn sang Lưu Ly, thở dài, cuối cùng giải thích: “Đệ đệ đó của ta cái gì cũng tốt, chỉ là không muốn có ai bắt mạch cho đệ ấy.
Đặc biệt, đại phu ở bên nói thê thiếp của hắn ta không có bệnh gì, khi quay sang bắt mạch cho hắn ta thì càng phiền não hơn.
Cũng vì nghẹn một cục tức, đệ đệ nạp hết thiếp này đến thiếp khác, trong phủ này cũng sắp trở thành thiên hạ của nữ nhân rồi, khiến người làm tỷ tỷ như nàng ta cũng rất đau đầu.
Lưu Ly: “Thứ cho ta nói thẳng, nếu các người kiêng kỵ đại phu, nếu vấn đề thật sự xuất phát từ trên người lệnh đệ, các người muốn có con thì càng không dễ.”
“Lang trung chốn thôn quê ở đâu tới? Vậy mà dám tới phủ ta lừa đảo?”
Khi Lưu Ly vừa dứt lời, một tiếng quát tức giận từ bên ngoài truyền vào.
Lưu Ly ngẩng đầu nhìn, thì nhìn thấy một cái đống rất lớn.
Người tới có chiều cao bình thường, một người có bề rộng gấp đôi nam nhân bình thường, thịt trên người thì thừa đầy, mặt vì chỗ thịt đó mà không nhìn rõ tướng mạo.
Rõ ràng vẫn là mùa đông, người này ăn mặc cũng rất ít, nhưng vẫn vì đi bộ mà toát mồ hôi, hơn nữa có hơi thở dốc.
Không cần bắt mạch, Lưu Ly về cơ bản đã có thể chắc chắn nguyên nhân không có con.
Người tới chính là Dương Luân, đích tử duy nhất của Dương gia, cũng là đương gia của thế hệ này, năm nay cũng chỉ khoảng 30 mà thôi.
Thấy ánh mắt Lưu Ly dừng trên người mày, tưởng rằng là đang xem thường hắn ta, lập tức khí huyết trào lên, đang muốn phân phó người đuổi cô đi, Dương Luân bỗng nhiên cảm thấy choáng váng một trận, lồng ngực đau nhói, cả người bịch một tiếng ngã ra, không còn tri giác.
“Á—”
“Đệ đệ…”
Dương phu nhân và Quân phu nhân đều bị dọa tới mức hét lên, chỉ có Lưu Ly ung dung đi tới.
“Phanh áo trước ngực của hắn ra.” Lưu Ly ra lệnh cho tên sai vặt đi theo ở bên cạnh Dương Luân.
Tên sai vặt có hơi do dự, vô thức nhìn sang Dương phu nhân và Quân phu nhân.
“Không muốn lão gia của các người chết thì ngươi làm theo lời ta nói.”
Không phải cô không thể đích thân ra tay, mà Dương Luân này quá to, cô lại quá nhỏ, nếu cô ra tay, e là phải nằm bò trên người Dương Luân thì mới được.
Tên sai vặt bị Lưu Ly quát, cũng không quan tâm tới chuyện đi trưng cầu ý kiến của phu nhân và nhị cô nãi nãi nhà mình, đi tới phanh áo trước ngực của Dương Luân ra.
Lúc này Lưu Ly từ trong tay áo lấy ra ngân châm, có chút chần chừ, sau đó cầm mấy chiếc dài nhất, nhanh chóng đâm vào tim của Dương Luân để bảo vệ tim.
Sau khi bảo vệ tim xong thì Lưu Ly mới bắt mạch cho Dương Luân.
Thịt quá dày, nghe rất lâu mới hiểu được.
Đợi Lưu Ly buông tay, Dương phu nhân mới gấp gáp hỏi: “Phu quân của ta sao rồi?”