Chương 327: CHƯƠNG 327: CÁI GÌ MÀ NÓI CÔ GIỎI KHIẾN PHỤ NỮ MANG THAI?
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 327: CHƯƠNG 327: CÁI GÌ MÀ NÓI CÔ GIỎI KHIẾN PHỤ NỮ MANG THAI?
Trong nhóm người chặn ở cửa là do một mụ mụ cầm đầu, đằng sau có hai nha đầu bốn hộ vệ.
Mà ở đằng sau bọn họ, còn có một chiếc xe ngựa, bên cạnh xe ngựa có một phu xe.
Mụ mụ đi tới, làm ra tư thế mời với Lưu Ly: “Lưu thần y, phu nhân nhà ta mời.
Lưu Ly nhìn mụ mụ, lại nhìn xe ngựa.
Nếu không đoán sai, phu nhân nhà bà ta lúc này đang ngồi trong xe ngựa.
Mà mụ mụ này, cô có chút ấn tượng, là mụ mụ bên cạnh Quân phu nhân ở trên công đường.
Chỉ là Quân phu nhân này tìm cô làm gì?
Lẽ nào vì cô không đồng ý thỉnh cầu hợp tác của nàng ta mà ghi hận trong lòng, lần này muốn mời cô đi tham gia hồng môn yến?
Lúc suy nghĩ, mụ mụ thấy Lưu Ly không đáp lại, bèn giải thích: “Lưu thần y yên tâm, phu nhân nhà ta chỉ là có chuyện muốn nhờ Lưu thần y”
Lưu Ly nghe vậy thì mỉm cười, sau đó rất ung dung đi về phía xe ngựa.
Thật ra cô cũng không có gì phải sợ cả, không nói có Bạch Nhạc ở bên cạnh, những thuốc độc kiểu mới ở trong không gian của cô cũng có thể bảo đảm an toàn của cô.
Vậy nên cô thật sự không sợ.
Lưu Ly và Bạch Nhạc cùng nhau lên xe ngựa, mụ mụ không có ngăn cản.
Mà người ngồi trong xe ngựa quả nhiên là Quân phu nhân.
Thấy Lưu Ly lên xe, Quân phu nhân nở nụ cười với Lưu Ly: “Hôm nay đường đột tới cửa, mong Lưu thần y lượng thứ.
Lúc này xe ngựa bắt đầu đi.
Lưu Ly nhìn Quân phu nhân, trực tiếp hỏi: “Quân phu nhân đặc biệt tới tìm ta, không biết có chuyện gì?”
Quân phu nhân này có lai lịch gì, cô không rõ, nhưng cô biết đương nhiên sẽ không quá thấp.
Có thể khiến nàng ta đích thân tới tiệm son phấn mời người, tất nhiên là có chuyện quan trọng gì đó muốn cầu xin.
“Nghe nói Lưu thần y rất giỏi về chuyện hiếm muộn?” Quân phu nhân dò hỏi.
Lưu Ly: “Không tính là giỏi, chỉ là vừa hay hiểu một chút”
Lúc nói chuyện, Lưu Ly bèn bắt đầu đánh giá khí sắc và cơ thể của Quân phu nhân, bèn có thể chắc chắn Quân phu nhân này từng sinh con. Vậy nên nàng ta tới tìm cô, nhất định là vì người khác.
Mà biết cô có thể chữa được chứng hiếm muộn, nhất định là đã điều tra.
Quân phu nhân nghe vậy thì lại hơi nhíu mày, hình như không quá hài lòng với đáp án này của Lưu Ly, có lẽ là đang lo lắng cái gì đó.
Trong xe ngựa nhất thời rơi vào trầm mặc.
Một lúc sau, Quân phu nhân mới thở dài một tiếng: “Ta có một em dâu, sau khi kết hôn nhiều năm cũng không có con, không biết Lưu thần y có thể giúp ta xem thử không?”
Nhìn dáng vẻ gấp gáp đó của Quân phu nhân, e là thật sự cảm thấy rất sốt ruột về chuyện này.
“Lưu thần y yên tâm, phí ra ngoài chẩn đoán này tuyệt đối không thiếu” Quân phu nhân thêm một câu.
Lưu Ly gật đầu: “Được.”
Giờ cũng đã lên xe ngựa rồi, đi xem thử cũng không sao.
Quân phu nhân vừa nghe vậy thì lúc này mới thở phào.
Chỉ là đợi khi xe ngựa dừng lại, Lưu Ly bèn nhìn thấy chữ ‘Dương viết trên tấm biển, tự dưng nghĩ tới Dương phu nhân gặp lúc ở Quách gia.
Đều có chữ Dương, chắc không phải một nhà chứ?
Rất nhanh Lưu Ly đã biết đáp án.
Quân phu nhân vừa xuống xe ngựa thì có hạ nhân đi tới đón, ai cũng gọi nàng ta là nhị cô nãi nãi, trên mặt mang theo sự cung kính.
Không lâu sau, Lưu Ly bèn thấy một người phụ nữ cao quý dưới sự đồng hành của một số nha hoàn đi tới.
“Nhị tỷ, hôm nay tỷ sao…
Dương phu nhân Bùi Hân chưa nói hết lời thì nhìn thấy Lưu Ly đứng ở bên cạnh Quân phu nhân, lập tức mặt mày thay đổi.
“Là cô!”
Dương phu nhân nghiến răng nghiến lợi tức giận nhìn Lưu Ly, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Nỗi nhục phải chịu hôm đó ở Quách gia, cho tới hôm nay nàng ta cũng không thể quên, lần nào ở chung với các phu nhân mà nàng ta quen, nàng ta cũng cảm thấy những người đó đều đang âm thầm cười nhạo mình.
Mà những điều này đều là do nữ nhân trước mắt này hại.
Quân phu nhân thấy dáng vẻ đó của Dương phu nhân, hơi nhíu mày, có chút không vui.
Nhưng vì mặt mũi, Quân phu nhân lại đè một chút không vui đó xuống, cười rồi nói: “Thì ra hai người có quen biết, như vậy thì tốt rồi.
Nói xong, Quân phu nhân nói với Dương phu nhân: “Đệ muội, vị này là Lưu thần y, rất giỏi làm cho phụ nữ có thai, muội để cô ấy xem thử.”
Lưu Ly: “… Cái gì mà cô rất giỏi khiến phụ nữ có thai?
Cô đâu phải nam nhân, thật sự không giỏi chuyện này.
Còn kêu cô khám bệnh cho Dương phu nhân đó…
“Ta không cần cô ta khám!” Dương phu nhân cũng không đợi Lưu Ly có biểu thị gì thì đã từ chối một cách chua ngoa.
Lưu Ly nghe vậy cũng không biểu thị gì cả, có cần cô khám hay không chả sao cả, cô dù sao cũng không thiếu một bệnh nhân.
Thần sắc trên mặt Quân phu nhân lại có chút khó coi: “Muội nói linh tinh cái gì đấy, Lưu thần y cô ấy…
“Lưu thần y gì chứ, cô ta là một kẻ lừa đảo, ta không cần cô ta khám cho ta.” Dương phu nhân có chút rít lên: “Người đâu, mau duổi cô ta ra ngoài cho bản phu
nhân–”
“Bùi Hân!” Quân phu nhân hét ra tên của Dương phu nhân, rõ ràng thật sự tức giận rồi.
Dương phu nhân thấy vậy cuối cùng cũng yên tĩnh, dù sao đối với chị chồng này, nàng ta vẫn có hơi sợ.
Thấy Dương phu nhân dừng lại, Quân phu nhân hít sâu một hơi mới mang theo sự áy náy nhìn Lưu Ly: “Lưu thần y, thất lễ một chút.”
Nói xong thì lại dặn nha hoàn tiếp đãi Lưu Ly, sau đó dẫn Dương phu nhân đi.
Dương phu nhân sau khi bị Quân phu nhân dẫn đi, Lưu Ly được đưa vào một căn phòng ấm, các nha hoàn mang trà và điểm tâm lên.
Từ trong miệng của nha hoàn, Lưu Ly biết được Quân phu nhân là nhị cô nãi nãi của Dương gia này, cũng chính là nhị tỷ của trượng phu Dương phu nhân, tên là Dương Mai.
Phu quân của Dương Mai là đô úy võ quan tứ phẩm, có điều lại nhậm chức ở Kinh Châu, cách nơi này khá xa.
Tuy Dương phu nhân là đương gia phu nhân duy nhất trong phủ này, nhưng thành thân nhiều năm không có con, phu quân của Dương phu nhân – Dương Luân nạp hết thiếp này đến thiếp khác cũng không thể có con.
Đây cũng là nguyên nhân Quân phu nhân sốt ruột như vậy, dù sao đệ đệ duy nhất trong nhà không có con nối dõi, nàng ta không vội mới lạ.
Còn những điều này, Lưu Ly không tin một nha hoàn có thể tự ý chủ trương nói với cô, dù sao là chuyện nhà trong nhà người ta, cho nên Lưu Ly gần như chắc chắn đây là có ý của Quân phu nhân nha hoàn mới nói như vậy.
Nếu đã tỏ ý, Lưu Ly không có gì không dám hỏi, bèn nói: “Nếu thiếp của gia các người cũng không thể có thai, tại sao không kêu hắn đi khám đại phu?”
Nhiều nữ nhân như vậy cũng không có thai được, lẽ nào vẫn là vấn đề của nữ nhân ư?
Vừa nghe Lưu Ly hỏi như vậy, trên mặt nha hoàn vụt qua nét không tự nhiên, ngay cả dũng khí nhìn vào mặt Lưu Ly cũng không có, chỉ hàm hồ nói: “Lão gia ngài ấy từng khám đại phu, không có gì đáng ngại”
Thấy vẻ mặt rõ ràng không đúng của nha hoàn, Lưu Ly lạnh nhạt hỏi ngược: “Vậy sao?”
Nha hoàn: “Phải, chắc chắn, lão gia của bọn ta đã từng khám đại phu.
Lưu Ly không nói gì nữa, chỉ là màu mắt có tối đi.
Vào lúc này, Quân phu nhân dẫn Dương phu nhân đi vào.
Sắc mặt của Dương phu nhân không tốt lắm, khi nhìn thấy Lưu Ly thì biểu cảm vẫn có hơi khác lạ, nhưng vẫn đi tới, xin lỗi Lưu Ly: “Lưu thần y, trước đó là ta không đúng, mong Lưu thần y giúp ta.
Nhị cô tỷ nói rồi, Lưu thần y này quả thật là có chút bản lĩnh, cặp song sinh trong nhà Quách huyện lệnh cũng là nhờ có cô mới giữ được tính mạng, cũng khó trách Nhiêu Thanh Nhã có thể đối tốt với cô như vậy, đổi lại là nàng ta thì cũng không thể không cho cô mặt mũi.
Chỉ là sau khi nói xong, Dương phu nhân lại rất căng thẳng, sợ Lưu Ly sẽ không giúp.