Chương 326: CHƯƠNG 326: LẼ NÀO CÔ KHÔNG PHẢI LÀ CON GÁI CỦA LƯU GIA?
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 326: CHƯƠNG 326: LẼ NÀO CÔ KHÔNG PHẢI LÀ CON GÁI CỦA LƯU GIA?
Thời gian kết thúc, thuốc mỡ dưới sự trợ giúp của Ngô đại phu và Bạch Nhạc, về cơ bản đã phát hết cho những nữ tử bị hủy dung, hơn nữa dạy cách bôi.
Ở trong ngàn vạn lời cảm tạ của những nữ tử đó, Lưu Ly cuối cùng cũng rời đi.
Mới vừa về tới căn nhà ở huyện thành thì thấy Cổ Tại Ngôn đợi ở cửa, hơn nữa cơ thịt trên mặt Cổ Tại Ngôn căng cứng, tâm trạng hình như không tốt, mà ánh mắt hắn nhìn cô cũng nóng rực, giống như muốn nhét cô vào trong tim.
Thấy vậy trong lòng Lưu Ly có một suy nghĩ, lại nhìn Cố Tại Ngôn hỏi: “Chàng làm sao thế?”
Cố Tại Ngôn nắm tay của Lưu Ly đi vào, nhìn xung quanh, Lưu Ly lại không nhìn thấy tung tích của ba đứa trẻ.
“Ta bảo Tại Lâm mang chúng ra ngoài rồi.” Cổ Tại Ngân hờ hững mở miệng, nói rõ chỗ đi của đứa trẻ cho Lưu Ly.
Nghe vậy Lưu Ly không có hỏi nhiều nữa, chỉ để mặc Cổ Tại Ngôn nắm tay cô đi về phía trước, nhất thời bầu không khí có hơi trầm mặc.
Căn nhà mà Cổ Tại Ngôn mua ở huyện thành không nhỏ, có hoa viên be bé, chỉ có điều hiện nay là thu đông, trong hoa viên là một khoảng tiêu điều.
Cổ Tại Ngôn dẫn Lưu Ly vào hoa viên, nhìn cảnh tiêu điều trước mắt, Cổ Tại Ngôn nhíu mày, cảm thấy cảnh sắc này không tốt, bèn chuẩn bị dẫn Lưu Ly đổi chỗ
khác.
Lưu Ly lại dừng lại, Cố Tại Ngôn lúc này mới dừng lại, nhìn sang Lưu Ly.
Lưu Ly cũng yên lặng nhìn Cổ Tại Ngôn: “Chàng phải đi rồi sao?”
Cố Tại Ngôn đã nói, sau nguyên tiêu sẽ đi, nhưng cô không ngờ lại nhanh như vậy.
Cố Tại Ngôn thấy Lưu Ly đoán ra, trong mắt vẫn mang theo vài phần buồn bực, còn có sự lưu luyến không nỡ, sau đó kéo Lưu Ly vào trong lòng, ôm chặt: “Rất muốn mang nàng theo.
Không muốn xa cô một giây phút nào.
Lưu Ly biết Cố Tại Ngôn nói như vậy là không thể mang cô đi theo.
Có điều cô cũng không muốn đi cùng, dù sao năm sau cô có rất nhiều việc muốn làm.
Vậy nên cô không lên tiếng, thật ra cũng không biết phải nói gì vào lúc này.
“Ly, ta có chuyện nói với nàng.
Vào lúc này, giọng nói của Cố Tại Ngôn truyền tới từ đỉnh đầu của Lưu Ly.
Vẻ mặt Lưu Ly hơi thay đổi: “Hửm?”
“Ta… Cổ Tại Ngôn khựng lại.
Hắn có rất nhiều lời muốn nói với Ly, ví dụ như chuyện 6 năm trước.
Ví dụ như thân thế của cô và thân thể của hắn.
Trực giác nói với hắn, những cái nên nói vẫn phải nói, nếu không đợi sau này cô biết, chỉ sợ sẽ sinh biển.
Nghĩ một lát, Cố Tại Ngôn thay đổi lời nói: “Nàng chưa từng hỏi thân thế của ta, thật sự không tò mò sao?”
Ly biết hắn là tướng quân, nhưng thân phận cụ thể của hắn lại chưa từng hỏi.
Tuy với quan hệ hiện nay của bọn họ, cô hỏi, hắn nhất định sẽ trả lời, nhưng hắn mãi không đợi được cô chủ động hỏi.
Lưu Ly: “Khi chàng muốn nói, tự nhiên sẽ nói.
Nếu hắn không muốn nói, vậy cô không hỏi.
Chỉ là trong lòng chung quy sẽ có chút không thoải mái lắm.
Cổ Tại Ngôn nghe vậy thì buông Lưu Ly ra, nâng đầu của Lưu Ly để cô nhìn thẳng vào hẳn.
Cố Tại Ngôn: “Nếu ta nói, ta là Nhiếp Chính Vương đương triều, nàng sẽ như nào?”
Lưu Ly trầm mặc, ánh mắt vẫn nhìn Cố Tại Ngôn, không có biểu cảm gì.
Cố Tại Ngôn thấy Lưu Ly như vậy thì rất lo lắng.
Sau đó bèn thấy đôi mắt vốn trầm mặc của Lưu Ly bỗng sáng lên, ánh mắt nhìn Cố Tại Ngôn càng lập lòe ánh sáng.
“Chàng nói thật sao?” Lưu Ly hỏi.
Cố Tại Ngôn: “Thật.
Phản ứng này của Lưu Ly hình như có chút không đúng lắm.
Lưu Ly lập tức vui mừng: “Như vậy rất tốt, ta có thể ôm cái đùi bị.
Đây là suy nghĩ thật sự của Lưu Ly.
Nhiếp Chính Vương, đó là tồn tại còn trâu bò hơn hoàng đế đương triều.
Cô có cái đùi bự như này, tại sao không vui chứ?
Cổ Tại Ngôn nghe vậy, vô thức cụp mắt nhìn chân của mình.
Chân của hắn rất bự sao?
Có điều nhìn dáng vẻ của Ly, cô sau khi biết thân phận của hắn hình như còn khá vui, như vậy thì tốt rồi.
“Còn nữa, liên quan tới thân thế của nàng, nàng có thể phải chuẩn bị trước tâm lý.” Cố Tại Ngôn tiếp tục mở miệng.
Lưu Ly: “?”
Thân thế? Thân thế gì?
Lẽ nào cô không phải con gái của Lưu gia?
“Nàng…”
“Chủ tử…”
Vào lúc này, Nhật Thiên xuất hiện.
Cố Tại Ngôn: “… Có chuyện gì?”
Nhật Thiên trước giờ biết chừng mực, lúc này xuất hiện thì nhất định có chuyện lớn gì đó đã xảy ra.
Nhật Thiên: “Lục… tiểu thư không thấy nữa.”
Lục tiểu thư, Tống Ân Ân?
Nàng ta không phải ở trong nhà với Ngộ Chân hay sao? Sao lại không thấy?
“Ngộ Chân đó cũng biến mất rồi, thuộc hạ phái người đi tra, nghi ngờ có liên quan tới Tây Nhung, nhưng cụ thể thì không tra được.
Nghe thấy lời này, lông mày của Cố Tại Ngôn nhíu chặt.
Lưu Ly nghĩ tới Cố Tại Ngôn là Nhiếp Chính Vương, mà Tống là quốc họ, lục tiểu thư của chàng, nếu không đoán sai, có khả năng rất lớn là lục công chúa.
Lục công chúa mất tích, vậy tất nhiên sẽ không phải chuyện nhỏ.
Nghĩ tới đây, Lưu Ly nói: “Chàng đi tìm Ân Ân trước đi, có chuyện gì thì đợi chàng trở về rồi nói.”
Bất luận Tống Ân Ân có thân phận gì, đối với Tống Ân Ân, cô thật sự rất thích.
Cho nên bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, cô cũng không muốn Tống Ân Ân xảy ra chuyện.
Nghe Lưu Ly nói như vậy, Cố Tại Ngôn bỗng thở phào.
Bởi vì sau khi nói ra thân phận của cô thì phải nói tới chuyện của 6 năm trước.
Đối với chuyện của 6 năm trước, tuy hắn biết sớm muộn gì cũng phải nói, nhưng mỗi lần khi muốn nói, hắn lại rất lo lắng.
Dù sao trong 6 năm, ở chỗ ba mẹ con, hắn đều không vắng bóng, hắn hổ thẹn.
Cho dù chuyện năm đó thật sự không phải do hắn…
Biểu cảm thở phào đó của Cố Tại Ngôn bị Lưu Ly nhìn thấy, chỉ là Lưu Ly cụp mắt, che đi cảm xúc của mình.
Tống Ân Ân mất tích, đẩy nhanh tốc độ phải đi của Cố Tại Ngôn.
Chỉ là trước khi đi, Cổ Tại Ngôn dặn: “Nếu Hoa Vũ đó còn dám tác quái, nàng cứ thoải mái xử lý hắn, tin tức của hắn một chốc một lát sẽ không xuyên tới tại
của Hoa gia.”
Nói đến đây, hắn lại bổ sung: “Cho dù Hoa gia tới, có ta… đám Tại Lâm ở đây, nàng cũng không cần sợ.”
Vốn muốn nói có hắn ở đây, nhưng hắn có thể quay về bên cạnh cô vào khi nào hắn cũng không biết, vậy nên sửa lời.
Lưu Ly gật đầu, Cố Tại Ngôn sau khi đặt một nụ hôn ở giữa trán của Lưu Ly thì rời đi.
Đợi sau khi đám trẻ trở về biết Cố Tại Ngôn đã đi, hai đứa không hề buồn bã, bởi vì vào lúc Lưu Ly đang bận rộn ở Đồng Nhân Đường thì hai đứa trẻ đã nói lời tạm biệt với Cổ Tại Ngôn.
Hai đứa trẻ lo lắng Lưu Ly sẽ buồn, cho nên cố gắng nói những cái nhìn thấy ở trên phố hôm nay cho Lưu Ly nghe, vì vậy đã chọc Lưu Ly vui vẻ.
“Mẹ, bọn họ đều nói mẹ là thần y, mẹ thật giỏi.” Yên Yên mặt mày sùng bái.
Có mẹ là thần y, cô bé cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Bình Bình phụ họa: “Mẹ giỏi nhất.
Sau đó, hai đứa trẻ lại nói những chuyện khác, dốc hết sức muốn chọc Lưu Ly.
Thấy hai đứa trẻ ngoan như vậy, Lưu Ly rất an ủi, cuối cùng đè xuống một chút cảm giác ẩn giấu trong lòng…
Cố Tại Ngôn vừa đi, ngày hôm sau Lưu Ly và Bạch Nhạc cùng nhau đi xem tiệm son phấn của cô.
Trong tiệm son phấn lúc này rất bừa, một số hộp son phấn rơi lăn lộc ở trên đất, son phấn bày trong kệ cũng không có ai thu dọn, ngược lại thì hộp mỹ phẩm giả đã bị quan phủ lấy đi tiêu hủy.
Đi quanh trong tiệm son phấn, Lưu Ly rất là hài lòng.
Tiệm son phấn này không chỉ có hai tầng, đằng sau còn có một cái sân nhỏ, hơn nữa khoảng đất không tồi, cộng thêm bố cục, thật ra rất thích hợp để Mộc Sương Các mới được xây dựng.
Có điều chuyện này vẫn phải tới Quách gia một chuyến rồi quyết định, dù sao trước đó Nhiêu Thanh Nhã từng nói cửa tiệm gì đó đều là nàng ta bỏ ra.
Nghĩ vậy, Lưu Ly bèn chuẩn bị tới Quách gia một chuyến.
Chỉ là mới vừa ra khỏi tiệm son phấn thì thấy ở cửa có một nhóm người chặn ở đó, hơn nữa rõ ràng là nhằm vào cô.