Chương 325: CHƯƠNG 325: NGƯỜI CỦA VỆ GIA
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 325: CHƯƠNG 325: NGƯỜI CỦA VỆ GIA
Ở một bên khác, khi Vệ Dật Chi về nhà, lão thái thái của Vệ gia – Khúc thị đã đợi ở cửa.
Thấy Vệ Dật Chi vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua, hơn nữa quần áo còn rất bẩn, mặt mày có hơi xanh tím thì không khỏi lo lắng đi tới.
“Chi Nhi, cháu sao vậy? Mau để tổ mẫu xem thử.”
Vệ Dật Chi thấy tổ mẫu thật sự rất lo lắng thì không khỏi có hơi tự trách: “Tổ mẫu người đừng lo lắng, cháu không sao…
Khúc thị: “Nghe nói cháu bị người ta đánh hộc máu, sao lại không sao được? Tổ mẫu đã gọi đại phu trong phủ đợi rồi, cháu mau để đại phu trong phủ xem thử.
Vệ Dật Chi biết mình không để đại phu trong phủ xem thì tổ mẫu nhất định sẽ lo lắng nên đã gật đầu.
Đợi khi Vệ Dật Chi đi tới tiền sảnh, thấy tiền sảnh không chỉ có đại phu trong phủ, ngay cả ngoại tổ phụ và đại ca Vệ Dật Lâm cũng ở đây.
Sau khi Vệ Dật Chi chào hỏi tổ phụ và đại ca thì ngoan ngoãn để đại phu trong phủ bắt mạch.
Đại phu trong phủ bắt mạch một lúc, lại kiểm tra cơ thể cho Vệ Dật Chi: “Lão phu nhân, lão thái gia, ngũ công tử không có gì đáng ngại”
Vệ Dật Chi nghe vậy thì lập tức cười hì hì nhìn sang tổ mẫu nhà mình: “Tổ mẫu người xem, cháu không sao.”
Đại phu trong phủ lúc này nói tiếp: “Có điều gân cốt của ngũ công tử bị gãy, phải cố gắng nghỉ dưỡng mới được.”
Vệ Dật Chi lườm đại phu trong phủ, thật sự là phá thêm mà
Quả nhiên, Vệ Dật Chi lại nhìn sang tổ mẫu, thấy hốc mắt tổ mẫu đã đỏ, lập tức đi tới: “Tổ mẫu người đừng khóc, khóc là sẽ không đẹp đâu.”
Bị Vệ Dật Chi lời như vậy, Khúc thị vừa tức vừa buồn cười: “Ta đã từng tuổi này rồi, còn đẹp gì chứ?”
Vệ Dật Chi: “Tổ mẫu của cháu bao nhiêu tuổi cũng vẫn đẹp.”
Vệ Dật Chi nói xong còn nhìn sang tổ phụ của mình: “Tổ phụ người nói xem có đúng không? Tổ mẫu đẹp nhỉ?”
Vệ Doãn Kiên day mi tâm, có hơi hết cách với đứa cháu út này.
Đã từng này tuổi rồi, loại lời này cũng hỏi được, hắn ta không xấu hổ thì ông ta cũng thấy xấu hổ.
Chỉ là mới muốn dạy dỗ vài câu, Vệ Doãn Kiên bèn thấy bà vợ nhìn về phía mình.
Vệ Doãn Kiên: “
Khụ khụ—
”
“Tổ mẫu của cháu đương nhiên là đẹp nhất!”
Hết cách, bà vợ thích nghe, da mặt dày nói câu cũng không sao.
Vì để che đậy sự ngại ngùng của mình, sau khi nói xong thì Vệ Doãn Kiên bèn lườm Vệ Dật Chi: “Cháu nói xem, lần này cháu tại sao lại bị đánh?”
Vệ Dật Chi nói ra một lượt nguyên nhân sự việc.
Thì ra là vào lúc dạo chơi lễ hội hoa đăng, Vệ Dật Chi thấy Ngô Thế Bá câu dẫn hết thiếu nữ này tới thiếu nữ khác, khi Ngô Thế Bá lại muốn tiến hành câu dẫn cô gái mới, Vệ Dật Chi bèn lên tiếng nhắc nhở một câu, sau đó thì bị đánh.
Một chuyện đơn giản vậy thôi.
Nghe xong, Vệ Dật Lâm có hơi bất lực: “Ngũ đệ, lần sau dù là có lòng tốt cũng phải ở trong tình huống bảo đảm được sự an toàn của mình thì mới được, đệ như này nếu mất mạng, sẽ khiến tổ phụ tổ mẫu đau lòng buồn bã vì đệ cỡ nào?”
Vệ Dật Chi nghe vậy thì có hơi nhột.
Sau đó bỗng nhiên trong đầu Vệ Dật Chi nhớ tới hình ảnh trước khi hôn mê, bèn kể lại cho tổ phụ tổ mẫu nhà mình nghe.
“Tổ phụ tổ mẫu, hai người không biết đâu, hôm qua sau khi cháu bị người ta đánh, tưởng rằng mình sắp chết rồi, trước khi hôn mê cháu nhìn thấy một người rất giống với cô cô, cháu còn tưởng mình quá nhớ cô cô nên trước khi chết đã nhìn thấy cô cô.”
Nếu là lúc khác, Vệ Dật Chi nói chết với không chết, nhất định sẽ bị người trong nhà trách mắng.
Nhưng lời nói lần này của Vệ Dật Chi lại khiến Vệ Doãn Kiên và Khúc thị không điềm tĩnh được nữa, ngay tới Vệ Dật Lâm cũng nhìn sang Vệ Dật Chi.
Vệ Dật Chi: “… Mọi người làm sao thế?”
Sao lại nhìn hắn ta như vậy? Đáng sợ quá.
Vệ Doãn Kiên và bà vợ nhìn nhau, sau đó rất nghiêm túc nói với Vệ Dật Chi: “Cô nương mà cháu nhìn thấy khoảng bao nhiêu tuổi?”
Vệ Dật Chi: “…” Hắn ta cũng sắp hôn mê rồi, đâu thể chú ý tới những cái này?
“Chắc là rất trẻ thì phải.” Vệ Dật Chi trả lời.
Vệ Doãn Kiên đứng dậy, đi qua đi lại ở tiền sảnh, vốn ông ta luôn nho nhã, giờ phút này lại có hơi nôn nóng.
Vệ Dật Chi là người của Vệ gia, tuy có lúc làm việc khá hấp tấp, nhưng không ngốc, ngược lại thật ra hắn ta là người thông minh nhất, chỉ là không thích đặt tâm tư vào việc học hành.
Thấy vẻ mặt của mọi người không đúng lắm, Vệ Dật Chi mới dò hỏi: “Mọi người có phải có gì giấu ta không?”
Vệ Doãn Kiên dừng bước, sau đó rất nghiêm túc mà nhìn sang Vệ Dật Chi, Vệ Dật Chi bị Vệ Doãn Kiên nhìn mà đứng thẳng người.
“Chuyện này có liên quan tới biểu tỷ Linh Lung của cháu.” Vệ Doãn Kiên buồn rầu mở miệng.
Vệ Dật Chi vừa nghe tới hai chữ Linh Lung, sắc mặt tối sầm, trong mắt rõ ràng có nét không vui.
Hắn ta từ bé đã thích cô cô Dự vương phi, nhưng đối với biểu tỷ Tống Linh Lung, hắn ta không hề thích.
Kiêu ngạo, hống hách, không có đầu óc, ngu dốt, độc ác… tóm lại, hắn ta nhìn trái nhìn phải vẫn cảm thấy ngứa mắt.
Nghe nói bây giờ đã 20 tuổi vẫn chưa gả đi, thật sự coi mình là đĩa thức ăn rồi.
Thế hệ trước của Vệ gia có một mình cô cô là con gái, thế hệ này nhà hắn ta và nhà bác cả chỉ có con trai, theo lý mà nói Tống Linh Lung ở Vệ gia nên rất được yêu quý, nhưng tình hình thực tế lại không phải như vậy.
Vệ gia và Tống Linh Lung không gần gũi, hắn ta cảm thấy trừ nguyên nhân Vệ gia không ở kinh thành ra thì Tống Linh Lung làm người quá thất bại.
“Chuyện này người khác đều không biết, chỉ có nhà chúng ta và cô cô của cháu biết…
Lời của Vệ Doãn Kiên nói tới đây, Vệ Dật Chi vô thức cảm thấy đằng sau có thể có bí mật gì to lớn.
Quả nhiên thì nghe thấy Vệ Doãn Kiên nói tiếp: “Cô cô của cháu vào ngày sinh không ở trong Dự Vương phủ, lúc đó vì cô phụ của cháu nạp trắc phi, cô cô của cháu bèn tới nương nhờ chỗ ta và tổ mẫu của cháu, trên đường thì sinh sớm ngoài ý muốn, sau khi sinh xong biểu tỷ của cháu thì đã ngất đi.”
“Nhưng cô cô của cháu nói, trước khi ngất đi thì từng nhìn biểu tỷ của cháu, sau tai của biểu tỷ của cháu có một nốt ruồi son, nhưng Tống Linh Lung không có”
Vệ Dật Chi nghe vậy thì lập tức trợn to mắt: “Tổ phụ người là nói, Tống Linh Lung đó là giả, là bị người ta đánh tráo?”
Vệ Doãn Kiên gật đầu: “Quả thật có khả năng này, lúc đó khi sinh tổng cộng có ba người mang bầu, nhưng những năm nay ta âm thầm điều tra, lại không thể tra được hai bà bầu còn lại.”
Đây cũng là nguyên nhân tại sao ông ta đến huyện Lâm An lần này, chỉ muốn tìm xem, có thể tìm được đứa cháu gái ngoại thật sự của ông ta hay không.
Vệ Dật Chi nghe vậy thì vừa thích vừa lo lắng.
Thích là do hắn ta và con người độc ác Tống Linh Lung đó không có quan hệ.
Lo lắng là nếu Tống Linh Lung không phải biểu tỷ của hắn ta, vậy biểu tỷ của hắn ta đang ở đâu?
Vệ Doãn Kiên: “Chi Nhi, tổ phụ giao cho cháu một nhiệm vụ”
Vệ Dật Chi: “Người nói!”
Vệ Doãn Kiên: “Cháu nhất định phải tra được thân phận của nữ tử cháu gặp tối hôm qua.
Vệ Dật Chi: “…
Cái này thật sự làm khó hắn ta rồi, hắn ta chỉ từng thấy một lần, đi đâu tìm người?
“Tổ phụ, người thật sự chắc chắn nữ tử đó là biểu muội?” Lúc này, Vệ Dật Lâm mở miệng.
Vệ Doãn Kiên lắc đầu: “Nhiều năm trôi qua như vậy, tổ phụ không tìm được bất cứ manh mối gì, ngũ đệ của cháu nếu đã từng thấy một nữ tử rất giống với cô cô của cháu, nói không chừng có bước ngoặt.”
Nói xong thì Vệ Doãn Kiên thở dài một tiếng, sau đó lại nghiêm nghị lườm hai đứa cháu trai: “Lão phu ta mong bế cháu gái nhiều năm như vậy thì mong ra mấy tiểu tử thối các cháu, tổ phụ ta cũng không biết còn có thể sống được mấy năm, nếu như không tìm được…
Lời của Vệ Doãn Kiên chưa nói hết, nhưng trong mắt lại mang theo vài phần già nua.
Khúc thị cũng khẽ thở dài, vốn cũng muốn coi đứa trẻ Linh Lung đó như cháu gái ngoại mà yêu thương, nhưng thật sự là không có tình cảm bà cháu, không tiếp xúc được.